Thần Võ Chiến Vương

Chương 21

Hai hàng lông mày của Giang Vấn Thiên giật giật, cho dù trong khoảng thời gian này hắn không gặp người khác, nhưng mà chuyện xảy ra trong Nam phong lĩnh hắn đều biết rõ như lòng bàn tay.

- Tên tiểu tử này muốn biểu hiện ra thiên phú của mình a. Thế nhưng làm như vậy có phải đã quá miễn cưỡng rồi hay không?

Giang Vấn Thiên rất yêu thích tên tôn tử này, chỉ là trước đó vì cân nhắc đến đại cục, Đông viện không có người để gánh trách nhiệm nặng nề. Nếu như mạnh mẽ giao phó chức Phủ chủ thì sẽ chỉ khiến cho Giang gia đi về phía hủy diệt.

Đây cũng là nguyên nhân mà hắn không có ngăn cản Tây viện nuốt chửng Đông viện.

Ngày hôm nay, chính là ngày hắn đưa ra quyết định.

Lúc này, ngón tay nắm đuôi tên của Giang Thần đã lặng lẽ buông ra.

Trong nháy mắt khi mũi tên rời dây cung, lực lượng lớn làm cho Ly hồn cung vặn vẹo.

Phanh!

Mũi tên vừa bắn ra được không lâu thì âm thanh ấm sứ vỡ tan truyền đến, bởi vì cách quá xa, cho nên mọi người đều không xác định được có phải ấm sứ đã bị phá nát hay không. Cuối cùng vẫn do các Tụ nguyên cảnh hậu kỳ ở đây xác định thành tích của hắn.

Không chỉ có phá vỡ ghi chép mà còn dùng chênh lệch tuyệt đối vượt qua Giang Phong và Kim Khiết.

- Trời ạ! Giang Thần, sao ngươi lại làm được chuyện này?

Giang Lộ kích động chạy tới, cực kỳ khâm phục.

- Rất đơn giản.

Giang Thần trả lời một câu, nhìn Giang Phong và Kim Khiết đang không nói ra lời ở trước mắt.

Cách đó không xa, Mạnh Phi tìm đến Giang Thần gây phiền phức sửng sốt một chút. Chỉ có điều hắn tuyệt đối không dễ dàng thừa nhận ưu tú hơn Giang Thần so với mình, hắn cười lạnh nói:

- Đồ vật mà Nam phong lĩnh tự làm ra này, ai biết độ chuẩn xác ra sao chứ?

- Đúng vậy, nếu như sư huynh đi lên, nhất định có thể đạt đến được ba ngàn bước.

Sư muội Lưu Phỉ của hắn nói.

- Đương nhiên.

Mạnh Phi không chút do dự gật đầu, hắn cũng đang suy nghĩ có nên thử một lần hay không. Chỉ có điều hắn lại cảm thấy không chắc chắn lắm, không đáng để mạo hiểm.

- Cũng chỉ có hai ngàn bước, nói rõ độ khó căn bản không lớn, ta cũng làm được. Nếu như ngươi có bản lĩnh thì bắn mục tiêu xa nhất, ở ngoài ba ngàn bước kia đi.

Kim Khiết vẫn còn mạnh miệng, ỷ vào việc vừa rồi nàng không thất thủ mà gây hấn với hắn.

Giang Thần liếc nhìn ấm sứ cách đó ba ngàn bước, nhất định phải nheo mắt thì mới có thể phát hiện ra được điểm đen kia.

- Ngươi nói xem.

Thế nhưng Giang Thần lại bắn ra một mũi tên, nhắm ngay ấm sứ ở cách đó ba ngàn bước.

Khi kéo Ly hồn cung, lực lượng tụ tập đến cũng không phải là chân nguyên của bản thân, mà là cái gọi là cường độ linh hồn, giống như dùng ý thức tưởng tượng thành nước, không ngừng cuồn cuộn đi lấp đầy hố vậy.

Lấp vào càng nhiều, cường độ càng lớn, tầm bắn càng xa.

Vừa nãy khi Giang Thần bắn ấm sứ cách đó hai ngàn bước cũng không có cảm thấy vất vả, điều này đã nói rõ hắn có thể lựa chọn mục tiêu càng xa hơn.

Lại một lần nữa buông lỏng ngón tay ra, mũi tên như ngựa hoang mất cương, nhanh chóng vút đi.

Không ít người đứng dậy, đều không thể tin mũi tên này sẽ bắn trúng mục tiêu.

Phanh!

Nhưng mà, thanh âm vỡ nát quen thuộc lại một lần nữa truyền đến.

Lần này, Mạnh Phi đã triệt để bỏ qua suy nghĩ đi lên thử một lần.

Giang Thần nở nụ cười hiểu ý, đưa Ly hồn cung cho Kim Khiết, nói:

- Không phải ngươi cũng muốn thử lần hai sao? Hiện tại có thể thử được rồi.

- Hừ, đồ chơi của trẻ con như vậy, ngươi thật sự cho rằng nó có tính tham khảo sao?

Nửa ngày sau Kim Khiết mới nghẹn khuất nói ra câu này.

Nàng đã khiến cho không ít đệ tử Giang phủ bất mãn, ngay cả Giang Phong cũng không thể nói chuyện giúp nàng.

Ly hồn cung có dùng được hay không là tổng kết kinh nghiệm qua mấy chục năm của Giang phủ. Đám người có thành tích tốt nhất hàng năm đều có thành tựu khả quan trong những năm sau đó.

Rõ ràng Kim Khiết đã mạnh miệng, khiến cho mọi người rất là chán ghét.

Đột nhiên, Mộ Dung Phong của Vấn Kiếm môn đứng dậy, nói:

- Giang phủ chủ, đến phủ làm khách, mạo muội quấy rầy phủ chủ. Như vậy đi, chỗ của ta có một thanh kiếm sát, là Vấn thiên kiếm của Vấn Kiếm môn chúng ta, bên trong có phong cấm, dùng để thử thách thiên phú kiếm đạo của một người, cũng có thể nói là thiên phú võ học. Nếu như rút kiếm ra càng nhiều thì thiên phú càng tốt. Có thể dùng để xem thiên tư của người trẻ tuổi trong Giang phủ một chút.

- Thứ này không tồi a, có thể hiệu quả còn tốt hơn Ly hồn cung nha.

Kim Khiết nghe nói là đồ vật của Vấn Kiếm môn, thái độ hoàn toàn trở nên khác biệt.

- Vậy thì đa tạ.

Giang Vấn Thiên suy nghĩ một chút, xác định Vấn Kiếm môn có ý tốt, cho nên hắn cũng tiếp nhận.

- Phủ chủ khách khí rồi, Vấn Kiếm môn có thể sử dụng nhiều lần, cũng không có gì cả.

Lúc nói chuyện Mộ Dung Phong liếc mắt nhìn Giang Thần một cái, nói:

- Huống hồ ta cũng muốn biết tiềm lực các thanh niên tuấn kiệt của Giang phủ, nếu như rút ra được hai phần ba Vấn thiên kiếm, coi như đã đạt đến một trong các yêu cầu để làm đệ tử của Vấn Kiếm môn.

- Cái gì?

Lần này ngay cả Mạnh Phi cũng đi tới, muốn thử Vấn thiên kiếm một lần.

Chứ đừng nói là các đệ tử Giang phủ khác.

Đáng tiếc chính là chỉ có hai cái Vấn thiên kiếm, so với Ly hồn cung còn ít hơn.

- Đây là công cụ kiểm tra của Vấn Kiếm môn, ngươi có gan thì lên thử một lần đi.

Kim Khiết lại xoay người lại, nhìn về phía Giang Thần, vẻ mặt tràn ngập vẻ khiêu khích.

- Ấu trĩ, lần này ngươi lại muốn mất mặt sao? Ngươi định tự bào chữa thế nào đây?

- Đó là chuyện tuyệt đối không thể!

Kim Khiết cũng trợn mắt nhìn hắn một cái, tức giận kêu to.

- Thật sao?

Giang Thần không phủ nhận mà chỉ cười cười.

Thái độ của hắn đã chọc giận Kim Khiết, nữ nhân này thô bạo đi lên phía trước, chen lên đẩy đệ tử Giang gia ra, muốn làm người thứ nhất rút Vấn Thiên kiếm. Lại đặt tay ngọc lên trên chuôi kiếm.

Không để ý tới sự oán giận của người khác, Kim Khiết đã bắt đầu phát lực.

Vấn thiên kiếm nhìn qua giống như là kiếm sắt bình thường, thân kiếm dính liền vào vỏ, nói là rút, còn không bằng nói là nhổ ra một chút.

Khi khuôn mặt của Kim Khiết đỏ bừng, lưỡi kiếm mới bị rút ra, chỉ có điều tốc độ càng ngày càng chậm, sau khi lưỡi kiếm đi ra được một nửa thì triệt để dừng lại.

Kim Khiết hú lên một tiéng quái dị, thả ra hai tay, lưỡi kiếm nhanh chóng chui vào trong bao.

- Vừa nãy có hai phần ba thôi sao?

Kim Khiết không thể chờ đợi được nữa mà hỏi.

- Đúng, ngươi đã hoàn thành một trong các yêu cầu để làm đệ tử của Vấn Kiếm môn. Nếu như cảm thấy hứng thú, có thể đi tới Vấn Kiếm môn tiến hành kiểm tra thứ khác. Nếu như rút ra toàn bộ Vấn thiên kiếm, như vậy có thể trực tiếp gia nhập.

Mộ Dung Phong cười nói.

Kết quả này Kim Khiết là có thể tiếp nhận được. Nếu như dễ dàng gia nhập Vấn Kiếm môn như vậy thì cũng sẽ không là Vấn Kiếm môn nữa.

Vẻ mặt nàng lần nữa trở nên đắc ý, nhìn về phía Giang Thần rồi kêu lên:

- Hiện giờ ngươi còn dám so sánh với ta nữa không?

- Có gì không dám chứ?

Giang Thần khẽ cười một tiếng, bước nhanh tới trước, duỗi tay về phía chuôi kiếm của kiếm sắt.

Lúc này, tất cả mọi người đều kích động.

Đặc biệt là người của Giang phủ, vừa nãy biểu hiện của Giang Thần ở trên Ly hồn cung kinh người như vậy. Nếu như mất mặt ở trên, như vậy đã nói rõ độ chính xác khi kiểm tra của Ly hồn cung có vấn đề rất lớn.

Ở đây, giữa người của Giang phủ và Vấn Kiếm môn, đương nhiên bọn họ sẽ nghiêng về công cụ kiểm tra của Vấn Kiếm môn hơn.

Giang Thần không dám thất lễ, hắn dùng tay trái nắm chặt chuôi kiếm, lặng lẽ phát lực.

Vấn thiên kiếm có lực lượng nghìn cân trong tay những người khác ở trên tay hắn lại có biến hóa hoàn toàn khác biệt, cực kỳ trôi chảy, nhanh chóng bị rút ra khỏi vỏ.

Toàn bộ quá trình từ đầu đến cuối không có một chút lực cản nào. Tất cả xảy ra rất nhanh, đợi tới lúc mọi người phản ứng lại thì Vấn thiên kiếm đã ở trên tay của Giang Thần.

- Cái gì, đây là tình huống gì thế này?

Đương nhiên Giang Thần cũng không nghĩ tới chuyện này.

- Đã bị rút ra?

Lưỡi kiếm của Vấn thiên kiếm, đây là lần thứ nhất người ở chỗ này nhìn thấy, không chỉ có người chung quanh, ngay cả hai người của Vấn Kiếm môn cũng trợn mắt há hốc mồm.

- Có phải các ngươi mới vừa nói, nếu như hoàn toàn rút Vấn thiên kiếm ra được thì có thể trở thành đệ tử của Vấn Kiếm môn đúng không?

Giang Lộ hỏi.

- Đúng thế.

Mộ Dung Phong gật gù, ánh mắt vẫn không hề rời khỏi người của Giang Thần.

- Giang Thần, năm nay ngươi bao nhiêu tuổi.

Lý Liệt cũng hỏi ra vấn đề làm cho người ta nghẹt thở.

- Mười sáu tuổi.

- Ngươi có thể trở thành đệ tử của Vấn Kiếm môn, không biết ngươi có hứng thú gia nhập hay không?

Mộ Dung Phong tung cành ô-liu ra, khẽ mỉm cười nói.
Bình Luận (0)
Comment