Thần Võ Chiến Vương

Chương 218

Tại nơi tạm giam trong kinh thành có giam giữ phạm nhân muôn hình muôn vẻ, có người trộm cắp, có người cướp bóc, còn có người uống rượu say rồi gây sự.

Mấy trăm cái ngục sắp chật ních, mà đa số người là ngày hôm nay bị bắt vào trong này.

Mấy ngày nay có thể nói kinh thành người đông như mắc cửi, trị an trở thành chuyện quan trọng hạng nhất, hoàng triều tập trung vào đây hơn vạn binh lính để tiến hành tuần tra.

Cao Hùng thân là đội trưởng của chi binh sĩ này, trách nhiệm trọng đại, quyền lực cũng rất lớn.

- Đội trưởng, quyết đấu thập nhị cường sắp muốn bắt đầu, còn có quyết chiến giữa Tam hoàng tử và nam tử đeo mặt nạ, chúng ta không qua đó xem sao?

Bên tai của Cao Hùng truyền đến âm thanh lấy lòng của thuộc hạ.

- Hừm, ta đang muốn dẫn người tới nhận ca, nơi này giao cho ngươi không thành vấn đề gì đó chứ?

Cao Hùng nói.

- Yên tâm đi, đội trưởng, người cứ việc yên tâm đi đi, nơi này giao cho ta.

Đội phó vỗ ngực bảo đảm, đột nhiên, hắn nhớ tới cái gì đó mà nói:

- Đội trưởng, những dã nhân vừa nãy bắt tới đều nhốt ở trong một cái phòng giam, hiện tại sắp nóng tới ngất đi, có cần… hay không?

Hắn không nói hết lời mà chỉ ngẩng đầu chờ xin chỉ thị.

Cao Hùng hơi sững sờ, nhớ tới lời Văn Tâm đã nói, khóe miệng lộ ra vẻ tươi cười.

- Tiếp tục giam giữ, cũng không cần phải đưa nước cho bọn họ, ta rất muốn nhìn một chút xem bọn chúng sẽ làm cho ta hối hận như thế nào.

Để lại một câu nói, Cao Hùng nghênh ngang đi về phía quảng trường.

Lúc này, nửa ngày nghỉ ngơi đã qua, đừng nói là quần chúng ở ngoài quảng trường, ngay cả người thăng cấp thập nhị cường cũng đứng ngồi không yên.

Sau khi xác định trạng thái của mỗi người đều đạt tới mức tốt nhất, kết thúc nghỉ ngơi từ sớm, bắt đầu tiến hành rút thăm.

Hai người Giang Thần và Tam hoàng tử là ngoại lệ, chỉ chờ lên đài là được.

Rất nhanh, mười người còn lại đã tìm được đối thủ của từng người.

Trận đao kiếm quyết đấu giữa Dịch Thủy Hàn và Lữ Phi này, rốt cuộc đã trở thành đối thủ trên cùng một đài.

Có điều sau khi tiến vào thập nhị cường, tỷ thí cũng không phải là đồng thời được tiến hành, mà là tiến hành từng trận từng trận.

Lại nói tới nguyên nhân, là lão giả áo xám muốn quan sát biểu hiện của mỗi một tuyển thủ, nếu ưu tú, dù cho là bị thua thì vẫn còn có một tia hi vọng.

- Hai người các ngươi, lên trước hay là lên sau đây?

Trước lúc bắt đầu, lão giả áo xám nhìn về phía hai người Tam hoàng tử và nam tử đeo mặt nạ.

- Lên trước!

Tam hoàng tử không chút suy nghĩ, trực tiếp trả lời.

- Không thành vấn đề.

Giang Thần cũng không ngại, thời khắc mà hắn chờ đợi hồi lâu sắp đến, trong lòng mơ hồ có chút kích động.

- Vậy thì, lên đài đi.

Một câu nói vừa dứt, vô số người hoan hô, trận chiến mà bọn họ mong đợi nhất chính là chiến đấu giữa Tam hoàng tử và nam tử đeo mặt nạ, nếu như trận này đặt ở sau cùng thì bọn họ cũng không có tâm quan sát chiến đấu của những người khác.

Tam hoàng tử chọn bình đài ở giữa, hai tay trống trơn, coi trời bằng vung, giống như trận này hắn sẽ nhanh chóng chiến thắng vậy.

Nam tử đeo mặt nạ theo sát ở phía sau, đi lên trên đài.

- Bởi vì các ngươi không chết không thôi cho nên không cần cân nhắc hạn chế của bình đài, ta sẽ bố trí một cái kết giới ở xung quanh người các ngươi, trước khi không phân ra sinh tử thì kết giới sẽ không biến mất.

Lão giả áo xám rất để bụng đối với cuộc chiến đấu này, sau khi nói xong hắn đi lên trên không trung trên đầu hai người, dùng tốc độ cực nhanh vây khốn Tam hoàng tử và nam tử đeo mặt nạ khốn ở trong một cái lồng ánh sáng trong suốt.

Sau khi kết giới được bố trí kỹ càng, cuộc chiến đấu này mới xem như là không chết không thôi thật sự.

Không ít người than thở, cho rằng nam tử đeo mặt nạ chắc chắn sẽ phải chết.

Bọn họ kính nể dũng khí của nam tử đeo mặt nạ, thế nhưng lại rất là tiếc nuối đối với kết quả này.

E rằng hôm nay qua đi, không còn có người nào dám trêu chọc Tam hoàng tử nữa, mà gia hỏa hung hăng càn quấy này sẽ tiếp tục gieo vạ ở trong Hỏa vực.

Đồng thời, cũng có người cười ở trên sự đau khổ của người khác, hơn nữa còn không phải là số ít.

Dù sao sự mạnh mẽ của Tam hoàng tử đã thành thói quen trong nhận thức của bọn họ, đột nhiên xuất hiện một người quá ưu tú, bọn họ không thể nào tiếp nhận được chuyện này, rất thích nhìn thấy nam tử đeo mặt nạ kia ngã xuống.

- Trước khi chết, không tháo mặt nạ xuống sao? Bởi vì mấy phút sau đó sẽ là hình tượng cuối cùng mà ngươi để lại trên đời này.

Tam hoàng tử nói.

Hắn rất muốn biết sau khi nam tử đeo mặt nạ này biết sự mạnh mẽ của mình có hối hận và sợ sệt hay không.

- Đáng tiếc, hình tượng gieo vạ của ngươi sẽ vĩnh viễn ở lại trong lòng của mọi người trong Hỏa vực, không có cơ hội thay đổi đâu.

Giang Thần nói.

Cái gì?

Thanh âm vẫn rất trầm thấp không nghe ra ý sợ hãi trong đó, vẫn ra vẻ không quan tâm tất cả khi đối mặt với kẻ địch, không đặt bất luận người nào vào trong mắt.

- Lẽ nào hắn còn không biết chuyện Tam hoàng tử có bốn mươi chín cái thần huyệt hay sao?

- Không đúng chứ, nhất định Sở Lạc sẽ nói cho hắn biết.

- Chẳng lẽ?

Một suy đoán lớn mật hiện lên ở trong lòng của mọi người, chỉ là mọi người lại cảm thấy quá hoang đường cho nên mới đè nén xuống ý nghĩ hoang đường này.

Trong lòng ôm tâm tư mâu thuẫn như vậy, chỉ là lúc này chiến đấu ở bên trong kết giới đã bắt đầu.

Tam hoàng tử lần nữa bị chọc giận, không lãng phí miệng lưỡi nữa mà giơ cánh tay phải lên cao, nắm tay đột nhiên đánh vào trên mặt đất bình đài.

- Ngươi, ngay cả tư cách đứng trước mặt ta cũng không có!

Tiếng nói vừa dứt, quyền kình bạo phát, bình đài do những tảng đá xây thành nhanh chóng nứt toác, từng khối lớn đá vụn nổ tung rồi bay ra.

Dưới chân nam tử đeo mặt nạ xuất hiện một vết nứt, quyền kình cuồng bạo như núi lửa phun trào, uy lực rất là khủng bố.

Nam tử đeo mặt nạ không ngồi chờ chết, động tác nhanh nhẹn, né tránh từng đạo quyền kình.

- Lực lượng không đánh được tới người thì cũng chỉ là món đồ chơi dùng để khoe khoang mà thôi.

Hắn lên tiếng châm biếm.

- Thật sao?

Tam hoàng tử nở nụ cười châm biếm, quyền kình đang phá hủy bình đài lần nữa bạo phát, bóp nát tất cả tảng đá, nguồn lực lượng này cũng cuốn lấy hai chân của nam tử đeo mặt nạ kia.

- Một quyền của ta sẽ dập tắt tất cả hi vọng của ngươi!

Hầu như là đồng thời, Tam hoàng tử bay nhanh tới đó, bàn chân sản sinh ra lực lượng làm cho mặt đất rạn nứt, thanh âm như sấm nổ vang vọng, thân thể như một vệt ánh sáng vọt đến trước người nam tử đeo mặt nạ.

- Xem quyền!

Cánh tay kéo qua vai chứa đầy uy năng kinh thiên động địa, quyền phong trên năm ngón tay ngưng tụ ra một cái vòng tròn nhỏ, trên mặt còn có phù văn nhìn qua không hiểu.

- Thật là lợi hại!

Mọi người kinh ngạc thốt lên.

Toàn thân đều là thần nguyên, không cần quá trình chuyển đổi, động một cái là có lực lượng lôi đình vạn quân, không có cách nào ngăn cản được.

Ầm!

Một tiếng vang thật lớn vang vọng, một quyền đánh vào trên linh kiếm của nam tử đeo mặt nạ.

Đó là một thanh linh kiếm cấp bốn, bị quyền kình đánh thành hình trăng lưỡi liềm, lưỡi kiếm và vỏ kiếm dính vào nhau, đã không có cách nào rút kiếm ra được nữa.

Có điều, khi mọi người còn đang giật mình vì một quyền của Tam hoàng tử đánh nổ linh kiếm cấp bốn thì đột nhiên lại phát hiện ra nam tử đeo mặt nạ tiếp được một quyền này!

Hai tay có bắp thịt nhô lên phân biệt nắm ở chuôi kiếm và đuôi kiếm, hai chân hãm sâu xuống mặt đất, không có bị đánh bay ra ngoài như trong dự liệu.

- Làm sao lại vậy chứ?

Tam hoàng tử rất là bất ngờ, dựa theo ý nghĩ của hắn, nam tử đeo mặt nạ sẽ bị một quyền của mình đánh cho trọng thương, phun ra ba lần máu tươi, mà sau đó, hắn sẽ dằn vặt người này một phen.

Đồng thời còn khiến cho những người bất mãn đối với mình biết, chống cự lại hắn chính là cùng đối nghịch với ông trời!

Ai ngờ nam tử đeo mặt nạ lại ngăn cản được một quyền này.

Cảm giác này giống như là nhìn khôi ngô đại hán đánh một quyền về phía đứa trẻ ba tuổi, kết quả đứa trẻ duỗi cánh tay tinh tế ra ngăn cản lại được.

- Tam hoàng tử, ta đến đây là để giết ngươi.

Bỗng nhiên, Giang Thần không giữ lại tiếng nói của mình, mà âm thanh thuộc về chính hắn từ dưới mặt nạ truyền tới.

- Cái gì?

Lần này, vẻ mặt của Tam hoàng tử mới gọi là đặc sắc, giống như gặp chuyện hãi hùng, theo bản năng lui nhanh về phía sau.

- Ngươi! Ngươi rốt cuộc là ai!

Tam hoàng tử hét lớn.
Bình Luận (0)
Comment