Bên trong phòng bao, Giang Thần và Mộ Dung Diên trò chuyện rất vui.
Xuất Vân đại sư, ăn nói khôi hài, kiến thức uyên bác, rất dễ dàng kéo bầu không khí lên.
Cho dù chỉ có hai người, nhưng cũng không xấu hổ và tẻ nhạt chút nào.
Bỗng nhiên, ngoài cửa có một đạo kiếm khí lẫm liệt đang áp sát.
Trong nháy mắt khi Giang Thần và Mộ Dung Diên nhận ra được, cửa đã bị man lực mở ra, Mặc Kiếm Phi mang theo sắc mặt âm trầm đứng ở ngoài cửa.
- Kiếm Phi...
Không cho Mộ Dung Diên cơ hội nói chuyện, Mặc Kiếm Phi bước lên phía trước, ôm lấy Mộ Dung Diên, đi ra ngoài cửa.
Từ đầu đến cuối, không nhìn Giang Thần một chút, cũng không nói một câu với hắn.
- Ha ha.
Giang Thần cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, mục đích đã đạt đến, hắn cảm thấy rất là thú vị.
Ở ngoài phòng đấu giá, trên nóc nhà của thương hội, Mặc Kiếm Phi thả vị hôn thê của mình xuống.
Dưới ánh trăng trong sáng chiếu xuống, Mộ Dung Diên nhìn khuôn mặt lạnh lẽo của vị hôn phu mình, vẫn rất là anh tuấn.
- Ta không cho phép nàng trò chuyện vui vẻ với nam nhân khác.
Vẻ mặt của Mặc Kiếm Phi nghiêm nghị, âm thanh trầm thấp, con ngươi để lộ ra vẻ bá đạo và nhu tình.
Mộ Dung Diên sững sờ, chẳng biết vì sao, tâm tình của nàng trở nên rất tốt, dần dần nở một nụ cười, ngã vào trong lồng ngực của hắn, gắt giọng nói:
- Được rồi được rồi, chàng cũng không phải là không biết, đây là mệnh lệnh của phụ thân, chàng cũng thật là, sao không nhịn chút chứ.
Một luồng khí thế hùng hồn phá cảnh hai người đang tình tứ ở trên nóc nhà.
- Diên nhi, đã xảy ra chuyện gì?
Mộ Dung Hùng từ trên trời giáng xuống, có chút không rõ hỏi.
Lúc này Mộ Dung Diên mới nghĩ đến phụ thân vẫn còn đang đợi kết quả, nàng thất kinh, không biết nên trả lời ra sao.
Chỉ là Mặc Kiếm Phi rất trực tiếp, rất kiên cường nói chuyện vừa nãy ra.
Phanh!
Nghe xong, Mộ Dung Hùng cách không đánh ra một quyền, lập tức khiến cho Mặc Kiếm Phi nửa quỳ ở trên mặt đất.
- Kiếm Phi!
Mộ Dung Diên chạy tới, nói:
- Phụ thân, Kiếm Phi cũng vì muốn tốt cho con mà, sao người lại có thể động thủ được chứ?
- Mặc Kiếm Phi, nếu như tương lai ngươi muốn ở rể trong Mộ Dung gia thì nên nghĩ thay cho Mộ Dung gia.
- Ngươi giữ gìn nữ nhi của ta, vị hôn thê của ngươi, ta không có ý kiến, thế nhưng phương pháp của ngươi thực sự quá thấp kém.
- Ngươi tùy tiện tìm một cái cớ, vừa bắt đầu đã nói muốn rời khỏi, cho dù đại sư không tình nguyện thì cũng không thể làm khó dễ được.
- Thế nhưng ngươi thì sao? Đi mà quay lại, phá cửa vào trong! Ngươi lấy uy phong từ đâu tới vậy? Một thanh kiếm nát mà cũng phải để nữ nhi của ta ra tiền mua cho ngươi!
Mộ Dung Hùng không để ý đến nữ nhi của mình, không chút lưu tình mắng mỏ đối phương.
Thiên tài, đối với thân phận và thực lực của hắn mà nói, không đáng để được nhắc tới.
Mặc Kiếm Phi bị nói cho cúi đầu, đặc biệt là câu cuối cùng, càng đâm nhói vào sự tự ái trong lòng của hắn.
Hắn nghĩ thầm Mộ Dung gia bỏ ra ba mươi sáu ức cũng không nháy mắt lấy một cái thì một ức này lại đáng là gì cơ chứ?
- Hiện giờ ngươi muốn ta tự mình đi chịu nhận lỗi với người ta, hay là đây là chuyện mà ngươi rất muốn nhìn thấy?
Mộ Dung Hùng hỏi.
Mộ Dung Diên cũng từ trong tình yêu mù quáng phục hồi lại tinh thần, nàng thấp giọng nói:
- Kiếm Phi, xin lỗi phụ thân đi.
- Ta không làm sai chỗ nào cả!
Mặc Kiếm Phi đứng dậy, hét lớn một tiếng, không ngờ lại nghênh ngang rời đi.
- Hừ.
Mộ Dung Hùng rất là bất mãn hừ lạnh.
- Phụ thân!
- Hôn sự của các ngươi, vốn ta đã không đồng ý, sư phụ hắn là Đại tôn giả, không sai. Thế nhưng vị Đại tôn giả kia khi khai tông lập phái, môn đồ đã gần tới ba trăm, đệ tử ký danh lại nhiều vô số kể.
- Thế nhưng Kiếm Phi có tiềm lực mà!
Mộ Dung Diên nói.
- Diên nhi à! Tiềm lực, thiên tư, đều là phù vân, chỉ có của cải mới là vĩnh hằng.
- Thiên phú của con không tính là quá tốt, nhưng không phải gia tộc vẫn có thể ung dung bồi dưỡng con trở thành Thông thiên cảnh hay sao?
- Các thiên tài bần cùng kia, cửu tử nhất sinh, trải qua nguy hiểm sinh tử mới thu được bảo vật và kỳ ngộ, ở trước mặt tài lực của Mộ Dung gia ta, không đáng để được nhắc tới!
Mộ Dung Diên không lên tiếng, bởi vì nàng rất tán đồng lời này.
- Được rồi, ngày hôm nay con cũng đã làm được một chuyện lớn thay cho Mộ Dung gia rồi, đi về nghỉ ngơi đi.
Mộ Dung Hùng nói.
Trong sàn bán đấu giá, bán đấu giá đã tiến hành đến đồ vật cuối cùng.
Một thanh linh kiếm cấp bậc Bảo khí.
- Bảo kiếm xuất phát từ tay của Vô Nhai đại sư Chú Thần phong, cấp bậc là Bảo khí cấp năm.
Bảo khí rất dễ để nhận biết ra, không cần lên đài, các kiếm khách ở đây đều có thể cảm nhận được uy lực của thanh bảo kiếm này.
Lại nghe thấy là thứ xuất phát từ Chú Thần phong, kiếm giả hoàn toàn biến sắc.
Trải qua một phen ra giá kịch liệt, cuối cùng lại dùng cái giá tám trăm ngàn vạn nguyên thạch thượng cấp để thành giao.
Cho dù là vật áp trục hay là vật mở màn đấu giá, đều không bằng một nửa của Thiên Mạch đan.
Điều này làm cho Lâm Vinh cảm thấy rất tự hào.
Đến lúc này, có người trong sàn bán đấu giá lục tục rời đi.
Đồ vật bán đấu giá cuối cùng cũng không khơi gợi hứng thú của quá nhiều người.
Một cái bình khéo léo như la liễu, có thể sử dụng tay ngăn cản, màu trắng nhũ, không có một tia tạp chất nào cả, ngoài ra, cũng không có chỗ nào đáng để ngạc nhiên.
- Cái bình ngọc này, căn cứ vào người mang tới thương hội từng nói, là thứ đến từ bên trong một cái di tích, thương hội đã mời không ít đại sư giám thưởng qua. Thế những cũng chỉ biết là không phải là phàm vật phổ thông, thế nhưng công dụng cụ thể lại không biết được.
- Mãi đến tận ngày gần đây mới biết được đây là nửa linh vật.
Âm thanh của Âm Sương cũng có chút uể oải, nhưng nàng vẫn cố gắng duy trì nụ cười của mình.
- Nửa linh vật?
Có mấy người cảm thấy không hiểu.
- Đó là nhất định phải có thủ pháp tương ứng thì mới có thể khiến cho cái nửa linh vật này phát huy ra được tác dụng của nó.
- Ví dụ như trận bàn của trận pháp đại sư, phải kết hợp với tài nghệ của trận pháp đại sư thì mới có thể phát huy ra được tác dụng.
- Bình ngọc, cũng giống như vậy, thế nhưng phương pháp vận chuyển tương ứng và công hiệu cụ thể không ai biết được.
- Thế nhưng, chất liệu của bình ngọc thật không đơn giản, nước lửa bất xâm, cứng rắn như sắt, coi như ném vỡ thì nó cũng có thể tự động tu bổ, vì vậy mới đáng giá để lấy ra bán đấu giá.
- Vì vậy, các vị có hứng thú thì có thể đấu giá, không chừng một ngày nào đó sẽ phát hiện ra nó công hiệu, nhặt được bảo cũng khó mà nói rõ được.
Nghe lời của Âm Sương, mọi người đã hiểu rõ ra.
Giá cả của bình ngọc, cũng rất thấp, người ra giá rất ít, ngoại trừ những người của thế lực lớn có tiền kia, người bình thường không có tinh lực thu gom cái này.
- Lâm quản sự, ra giá giúp ta.
Bên trong phòng bao cấp chữ Tiên, Giang Thần hít sâu một hơi, bình phục sự chấn động trong nội tâm, không chút biến sắc nói.
- Ồ?
Cho đến bây giờ, ngoại trừ luyện công kiếm là Xuất Vân đại sư từng đấu giá ra, mãi cho đến hiện tại cũng không cảm thấy hứng thú với vật gì cả.
- Chẳng lẽ đại sư biết tác dụng của bình ngọc này sao?
Lâm Vinh vừa nói, một bên ấn nút bấm xuống.
Hỏi xong, hắn mới ý thức tới được mình quá đường đột, câu nói như thế này không nên hỏi ra thành lời.
Thương hội không biết giá trị của bình ngọc, chỉ là căn cứ vào chất liệu để định giá, nếu như Xuất Vân đại sư biết, chẳng phải là chiếm tiện nghi của thương hội hay sao?
Giang Thần không mở miệng, Lâm Vinh cũng không tiếp tục hỏi dò nữa.
Người phía dưới phát hiện ra Xuất Vân đại sư tranh giá, bất ngờ, đồng thời cũng có có ý tưởng giống như Lâm Vinh.
Sau một phen tranh giá hợp lý, giá cả đã tăng lên ngàn vạn.
Dùng tiền mua một đồ vật không biết giá trị, là chuyện rất nhiều người không muốn, lại thấy Xuất Vân đại sư ra giá, không có người nào là không thức thời.
Cuối cùng, bình ngọc bị Giang Thần dùng cái giá mười một ngàn vạn mua lại.
- Không nghĩ tới lại có thể nhặt được bảo ở trong đấu giá.
Ở trong lòng Giang Thần đã nở nụ cười, đương nhiên hắn biết cái bình ngọc này là gì.
Nếu như hắn không nhìn nhầm, giá cả của cái bình ngọc này trên mười ức cũng không thành vấn đề.