Thần Võ Chiến Vương

Chương 316

Thân thể của Ứng Vô Song chìm xuống, hai gò má tinh xảo không hiện lên biểu hiện gì, hết sức chăm chú.

Một khi Thiên chi hoàn trong khí hải vận chuyển, mái tóc bay phấp phới, gió lớn phun trào, vờn quanh thân, từ dưới lên trên, cuốn lên trên đỉnh.

Vại nước như rơi vào trong bất động đã có động tĩnh, sóng gợn khuếch tán ra từng vòng, mãi khi tới biên giới mới thôi.

- Hả?

Vẻ mặt của người ở chỗ này khẽ biến, thu hồi sự coi thường.

Sóng gợn khuếch tán rất có quy luật và tiết tấu, đã nói rõ sức khống chế của Ứng Vô Song đối với Thiên chi hoàn không phải là bình thường.

- Ồ.

Mộ Dung Diên cũng khá là bất ngờ, nhưng mà biểu hiện của nàng vẫn duy trì vẻ khinh bỉ như cũ, đây chỉ là bắt đầu mà thôi.

Lập tức, nước bên trong vại bắt đầu xoay tròn thuận theo kim đồng hồ, từng vòng gợn sóng hóa thành rồng trắng, bắt đầu liên tục cuồn cuộn.

Ứng Vô Song thở ra một hơi, bàn tay ép xuống một chút.

Nước như là tuấn mã chịu roi vọt, súc lực chạy băng băng, càng lúc càng nhanh, rất nhanh dưới bàn tay đã hình thành một cái vòng xoáy.

Lúc này, nếu như nhìn vào dòng nước vận chuyển thì sẽ cảm thấy hoa cả mắt.

Ở trong vô số ánh mắt chấn động, Ứng Vô Song đột nhiên thu tay lại, dòng nước vẫn còn đang vận chuyển dựa theo quán tính.

Một vòng.

Hai vòng.

Ba vòng.

......

Ba mươi bốn vòng!

Sau khi mỗi người thầm đếm xong lại liên tục nhìn về phía người chung quanh, khi nhìn thấy từng ánh mắt chấn động, bọn họ biết mình không có đếm sai.

Nước trong vại nước không phải là nước bình thường, so với sắt thép còn nặng nề hơn, chỉ là lại dẻo dai mười phần.

Nếu như người trắc nghiệm thu lực, mặc kệ dòng nước trước đó mãnh liệt tới cỡ nào thì sẽ dùng tốc độ cực nhanh dừng lại, bất động.

Vì vậy trước khi Anh Hùng Điện phán đoán ra thành tích, mỗi người đều thầm đếm ở trong lòng trước.

Mười vòng, thành tích bình thường.

Hai mươi vòng, ưu tú.

Giống như Mộ Dung Diên vừa nãy, cũng chỉ có hai mươi mốt vòng mà thôi.

Kết quả Ứng Vô Song thì tốt rồi, hoàn thành thành tích như là nước chảy vậy.

Mọi người nhìn về phía bảng thông báo bên cạnh, ở trên khối bảng hiệu này lại có thêm cái tên Ứng Vô Song.

Thành tích trắc nghiệm của nàng đứng thứ nhất, là: Loại ưu.

Cũng giống như Thánh Viện, bên trong đẳng cấp tiêu chuẩn có thành tích ẩn giấu.

Trên tốt là loại ưu.

Có thành tích ba mươi bốn vòng, gợn sóng trong lòng mọi người không phải là quá lớn, bọn họ chỉ đồng loạt đưa ánh mắt nhìn về phía Mộ Dung Diên mà thôi.

Vẻ khinh bỉ đã biến mất từ trên mặt của nàng, thay vào đó là vẻ khó có thể tin được.

Phản ứng này hiện lên ở trước mặt của mọi người, giống như sinh vật âm u trong bóng tối đột nhiên bại lộ ra ở dưới ánh nắng chói chang, không có chỗ che thân vậy.

Cho dù Mộ Dung Diên cố gắng che giấu phản ứng, thế nhưng vẫn chật vật như cũ.

- Nhất định là khoảng thời gian này nàng ta chăm chú vào một hạng mục! Trắc nghiệm sẽ nhìn vào biểu hiện tổng hợp của đệ tử, mà không phải là một hạng mục.

Nữ đệ tử bên người Mộ Dung Diên mở miệng, cố gắng cứu danh dự cho nàng.

Lời này rất được Mộ Dung Diên tán thành, để cho nàng tiếp tục ở lại chỗ này.

Đối với chuyện, Ứng Vô Song không đáp lại, trực tiếp bắt đầu hạng mục thứ hai, nàng muốn dùng sự thực để làm cho những người này câm miệng.

- Trưởng lão, đã nghĩ ra lời xin lỗi chưa?

Giang Thần đi tới bên người Đô Nguyệt cũng đang trợn mắt há hốc mồm, khẽ cười nói.

- Hừ.

Đô Nguyệt hiểu rõ hắn có ý gì cắn răng, còn chưa hết mơ mộng, hắn vẫn đang chờ đợi hạng mục thứ hai.

Mạng mục trắc nghiệm thứ hai là lực bộc phát.

Thuyên chuyển lực lượng ở trong công thể Thông thiên cảnh trong một khoảnh khắc!

Công cụ trắc nghiệm vô cùng đơn giản, là một cái trụ ở trên quảng trường, cao mười trượng, một người có thể ôm hết được.

Bề ngoài trụ đồng rất bóng loáng, có thể chiếu ra hình ảnh trong gương mơ hồ.

Người trắc nghiệm toàn lực đánh vào trên trụ đồng, có thể từ đó mà tra ra được kết quả.

Ở chung quanh trụ đồng có vẽ ra một vòng tròn, đường kính một thước, đệ tử trắc nghiệm nhất định phải đứng ở bên trong, để bảo đảm công bằng.

Nếu không, một ít đệ tử từ bên ngoài ngàn dặm chạy tới đây, động năng sinh ra không thuộc về lực bộc phát.

Trải qua hạng mục thứ nhất, Ứng Vô Song đã tìm được tự tin, cũng không sốt sắng, chỉ cần toàn lực phát huy là được rồi.

- Hắn, rốt cuộc là ai?

Trước khi bắt đầu, Ứng Vô Song nhìn về phía Giang Thần, khóe miệng của người sau mang theo nụ cười theo thói quen, đây là lần thứ nhất nàng cảm thấy hắn rất có mị lực.

Nghĩ tới đây, Ứng Vô Song mím mím miệng, đè xuống tình cảm quái lạ trong lòng.

Khi lần nữa giương mắt, khuôn mặt của nàng chỉ có chăm chú mà thôi.

Lực bộc phát, có rất nhiều điểm cần chú ý, có quan hệ với tâm tình.

Vì lẽ đó, trụ đồng ở trong mắt của nàng đã biến thành Mặc Kiếm Phi, sau khi bị mình cự tuyệt, sau đó là tình cảnh ngày xưa chơi đùa cùng Mộ Dung Diên.

Sau đó sóng gió nổi lên, Mặc Kiếm Phi nói với Mộ Dung Diên mình vô liêm sỉ cỡ nào, chủ động câu dẫn hắn.

Bằng hữu tốt ngày xưa không mình giải thích, thậm chí, cho dù biết là mình vô tội thì cũng không thể nào tiếp nhận được vị hôn phu coi trọng bằng hữu của mình, từ đó bộc phát ra vẻ mặt độc ác nhất của mình, dồn mình vào chỗ chết.

Bỗng nhiên, Ứng Vô Song ra tay, như một con ngựa phẫn nộ va về phía trụ đồng.

Rầm một tiếng, hai tay của nàng vỗ vào bên trên trụ đồng, kình khí bạo động, lập tức chấn động.

Người không thấy rõ còn tưởng rằng trụ đồng đột nhiên bị sét đánh, tro bụi cuồn cuộn làm cho không ít người ho khan.

- Ha ha.

Trong sự yên tĩnh, tiếng cười như chuông bạc vang lên, làm cho tất cả mọi người không tìm được manh mối.

Tiếp đó, bọn họ đã nhìn thấy vẻ mặt của Ứng Vô Song hoàn toàn khác với trước đây, trên khuôn mặt cười đang có nụ cười xán lạn, để lộ ra một loạt hàm răng chỉnh tề.

Mọi người sửng sốt, hai ý nghĩ trước sau hiện lên ở trong đầu của mọi người.

- Hóa ra, Ứng Vô Song biết cười.

- Trời ạ, nàng cười lên thật là đẹp mắt.

Trong ấn tượng của bọn họ, Ứng Vô Song vĩnh viễn luôn nghiêm mặt, như là có cừu oán với nàng vậy, đối với ai cũng sẽ không có sắc mặt tốt.

Thế nhưng hiện tại, dưới ánh mặt trời long lanh như vậy, tất cả mọi người đều có một loại cảm xúc như phát hiện ra phong cảnh tuyệt mỹ.

Ứng Vô Song bị nhìn vào ngại ngùng, nụ cười thu lại, không biết làm sao, lại theo bản năng nhìn về phía Giang Thần.

Giang Thần rất cao hứng, chuyện vừa nãy đã triệt để làm cho Ứng Vô Song phát tiết ra, khôi phục lại diện mạo như cũ.

- Oa! Lại là loại ưu!

Mọi người kinh ngạc, đã quên nhìn thành tích.

Ở trên bảng thành tích, hạng mục trắc nghiệm thứ hai của Ứng Vô Song cũng là loại ưu.

Lần này, đã không cần hạng mục thứ ba thì cũng đã hạ thấp Mộ Dung Diên đi, dù cho hạng mục thứ ba của nàng chỉ là hợp lệ cũng thế.

Giờ phút này, tâm tình của Mộ Dung Diên rất là phức tạp, đặc biệt là biến hóa vừa nãy của Ứng Vô Song.

Nàng phất ống tay áo, xoay người rời đi, không muốn tiếp tục nhìn nữa.

Lại nói tới khen thưởng trắc nghiệm, nàng chưa từng để nó vào trong lòng.

- Đi sao? Không chờ ta xin lỗi ngươi, quỳ xuống hôn mu bàn chân của ngươi sao?

Nhưng mà, âm thanh chán ghét kia của Giang Thần theo sát tới, không chịu buông tha cho nàng.

- Ngươi muốn hôn thì cứ tới đi.

Mộ Dung Diên tức giận đến mức không thể làm gì được, không để ý tới hình tượng mà xoay người giơ chân phải lên.

Đây là chuyện mà Giang Thần không nghĩ tới, hắn nhún vai một cái, nói:

- Đáng tiếc, đặt cược không có quan hệ gì tới ngươi.

Đặc cược của hắn là do Đô Nguyệt tự mình thừa nhận sai lầm của mình.

Mộ Dung Diên không cần làm cái gì cả.

Vì vậy, nữ đệ tử ở bên người của Mộ Dung Diên khuyên, nghênh ngang rời đi.

Đô Nguyệt làm tiền đặt cược của nàng, đương nhiên nàng sẽ không để ý.

Ý thức được điểm ấy, trong lòng Đô Nguyệt tràn ngập cảm xúc.

Hắn rất là hối hận khi mình làm tiền đặt cược.

Nhưng mà, hắn không có cơ hội hối hận, Giang Thần đã mở thẻ ngọc ra, truyền phát ra tin tức ngày đó hắn đã nói ở chòi nghỉ mát, những lời nói cao quý và thấp hèn kia.
Bình Luận (0)
Comment