Bỗng nhiên, khóe mắt của Giang Thần nắm bắt được một đạo bóng người màu trắng xuất hiện.
Nhưng chờ tới lúc hắn nhìn sang, lại không hề phát hiện ra được thứ gì.
Hắc Long đã dùng hết tất cả lực lượng xông tới.
- Thật nhanh!
Giang Thần kinh ngạc thốt lên một tiếng, thực lực của Hắc Long đã vượt qua dự liệu của hắn, e rằng hắn sẽ không có cách nào thuận lợi hoàn thành được kế hoạch, cần phải trả một cái giá không nhỏ để đánh đổi.
Đồng thời còn bởi vì một chút thất thần mà suýt chút nữa đã dẫn đến xảy ra sai lầm lớn, Giang Thần vội vã né tránh sang bên cạnh, tóm chặt đồ vật trong tay.
Tuy rằng đã né tránh được đầu rồng, thế nhưng kình khí từ thân rồng không quá dài đã hất bay hắn, thân thể của hắn ở trên không trung đã mất đi cân bằng.
Đuôi rồng vung một cái, kéo theo lực vạn quân tới.
Giang Thần lập tức mở Lôi Đình thần giáp ra, thế nhưng hắn cũng biết mình không chạy thoát khỏi kết quả bị trọng thương.
Tầm mắt trước mắt bị đuôi rồng che lấp, sau khi rơi vào bóng đêm, tiếng vang kịch liệt vang lên.
Đau đớn như trong dự liệu không truyền đến, trái lại nhiệt độ xung quanh người hắn lại kịch liệt giảm xuống, có băng xẹt qua sát thân thể.
Giang Thần đưa mắt nhìn lại, bóng người màu trắng lúc trước đã tới trước người hắn.
- Sư tỷ?
Vẻ mặt của Giang Thần như bị băng đọng lại, hắn hóa giải từng chút một, sau đó là kinh hỉ vô cùng vô tận.
- Ngươi có thủ đoạn gì thì cứ thỏa thích mà lấy ra đi.
Lý Tuyết Nhi quay lưng về phía hắn, thân thể theo Hắc Long di chuyển mà biến hóa, ngẫu nhiên để lộ ra gò má xinh đẹp nhất mà kiếp này Giang Thần từng gặp.
- Được.
Giang Thần bỗng cảm thấy phấn chấn, nâng vật cầm trong tay lên, là một đóa hoa sen khép kín trong trắng để lộ ra màu hồng.
Nhìn kỹ thì sẽ phát hiện ra không phải là thật, là do một loại tinh thể năng lượng điêu khắc mà thành, có tay nghề xảo đoạt thiên công, không hề có một chút tỳ vết nào cả.
- Ngày hôm nay ai tới giúp Giang Thần thì đều phải chết!
Một đòn của Hắc Long không trúng, ảo não không thôi, thế nhưng cũng không bởi vì Lý Tuyết Nhi đến mà kiêng kỵ, nếu có chỉ là lửa giận mà thôi.
Bỗng nhiên, nửa người trên của Hắc Long vung lên, ở yết hầu có ánh sáng màu đỏ sậm tương tự với Hắc viêm phun trào.
Nương theo một tiếng rồng gầm, Hắc viêm phun ra khí trụ bắn tới.
Hai tay của Lý Tuyết Nhi hợp nhất, hai bờ môi no đủ phun ra một chữ.
Trước mặt nàng có một bức tường băng tầng tầng lớp lớp, đứng vững ở trước người của nàng.
Có điều, rất nhanh tường băng đã bị hòa tan tạo ra một cái lỗ thủng to.
- Xong chưa?
Lý Tuyết Nhi hỏi.
- Có thể rồi.
Vốn Giang Thần chỉ cần thời gian rất ngắn mà thôi. Lúc này hắn kéo tay của Lý Tuyết Nhi lao xuống phía dưới.
- Dùng tốc độ nhanh nhất, tuy rằng uy lực hơi kém, thế nhưng vẫn khủng bố như cũ!
Giang Thần nói.
Đóa hoa sen kia lơ lửng ở giữa không trung, nương theo xoay tròn, cánh hoa bắt đầu mở ra, khi nó hoàn toàn tỏa ra, ở dưới đáy hoa sen có hồng quang hiện lên.
- Đây là thứ quái quỷ gì vậy!
Ninh Hải thông qua con mắt của Hắc Long để nhìn đóa hoa sen này, khi hắn nhìn thấy dáng vẻ chạy trối chết của Giang Thần thì hắn đã biết thứ này cũng không đơn giản.
Thế nhưng không chờ Hắc Long né tránh, ánh sáng trên hoa sen đột nhiên chập chờn một hồi, không gian chung quanh xuất hiện một tia gợn sóng, giống như mặt hồ bình tĩnh có gợn sóng vậy.
Một giây sau, thế giới trước mắt của Hắc Long bị ánh sáng thay thế, thân thể cũng bị nhấn chìm ở bên trong.
Phanh!
Đám người bên ngoài Hắc Long thành nghe thấy trên không truyền đến một tiếng vang giòn, trầm thấp, cũng không quá to rõ, thế nhưng mỗi người đều cảm thấy rất không ổn.
Thanh âm kia vang lên rất giòn giã, giống như bầu trời bị phá tan thành một cái động vậy.
Sau đó, tất cả mọi thứ trong khu vực này đều chấn động, mây trắng bị tách ra.
Ô ô ô!
Rất nhanh mọi người đã cảm nhận được dư kình từ trên đỉnh đầu, tiếp theo là gió lớn cuồng bạo thổi đến, thổi ngã vô số người.
Bọn họ cách xa như vậy, lại có thêm độ cao như vậy mà cũng phải chịu ảnh hưởng lớn như vậy, từ đó có thể thấy được uy lực lớn bao nhiêu.
- Trời ạ!
Chờ đến khi bọn họ nhìn về phía nơi đó, mỗi người đều hét lên một tiếng kinh ngạc.
Không phải là bởi vì nơi đó có cái gì, mà là không có thứ gì cả.Hoàn toàn không hợp với cảnh vật xung quanh, vô cùng đột ngột, như là xuất hiện chỗ trống vậy.
Khi mọi người cúi đầu nhìn xuống thì lại là hít vào một ngụm khí lạnh, nơi đó vốn có một ngọn núi cao, hiện tại đã trở thành bình địa rồi.
- Không còn nữa sao?
- Cái gì cũng không còn lại sao?
- Giang Thần và Hắc Long thành đồng quy vu tận?
Mọi người một mặt nghị luận, một mặt tìm kiếm.
Ở toà này biến mất núi cao địa phương, có vô số huyền băng, bên trong có thể mơ hồ thấy có người.
Giang Thần nằm trên mặt đất, cả người gân cốt như là đứt đoạn mất, tả oán nói:
- Uy lực của Hủy Thiên nộ liên so với tưởng tượng của ta còn lớn hơn.
Đóa hoa sen kia là do Giang Thần dùng tài nguyên chiến lược, Diệt Thế diễm hạch để chế tạo ra.
Lúc trước hắn nói cho Âm Sương biết mình đang chạm trổ cũng không phải là nói láo.
Cũng giống như Diệt Thế đại pháo, Hủy Thiên nộ liên cũng là đòn sát thủ của Giang Thần.
Là dùng để đề phòng Hắc Long thành có cường giả cấp bậc Tôn giả.
Uy lực khủng bố đến mức nào, vừa nãy đã thể hiện ra, đám người Ninh Hải còn không từ trong trạng thái Hắc Long lui ra ngoài thì đã biến thành tro bụi rồi.
Cùng lúc đó, Diệt Thế đại pháo của chiến thuyền càng hơn một bậc, dã đánh bay Hắc viêm, cũng làm cho đám mây kỳ quái kia tiêu tán.
- A ô!
Huyền Binh vệ bùng nổ ra tiếng hô như dã thú, bởi vì tất cả Hắc Long vệ đều đã bị chém giết!
Trận chiến này, đã kết thúc.
Hắc Long thành, toàn quân bị diệt.
Huyền Biến Ma Trụ, tiếp xúc với mặt đất, dần dần đâm sâu vào mặt đất.
- Chạy! Chạy mau!
Rốt cục Tô Thuyên đã tỉnh lại, bước chân ra, muốn chạy đi ra ngoài.
Nhưng nàng đột nhiên phát hiện ra, phía sau mình đã sớm không có một bóng người nào nữa.
Ở bên trong huyền băng, Giang Thần miễn cưỡng đứng dậy thì đã nhìn thấy Lý Tuyết Nhi đang hôn mê ở bên cạnh.
- Sư tỷ!
Sư tỷ không mạnh bằng mình, đối mặt với Hắc Long và chịu đựng một bộ phận uy lực của Hủy Thiên nộ, thương thế so với hắn còn nặng hơn rất nhiều.
- Không cần.Khi Giang Thần muốn dìu Lý Tuyết Nhi dậy thì nàng lại giơ cánh tay lên, ngăn cản Giang Thần trợ giúp, đồng thời còn tự mình chậm rãi đứng dậy.
Giang Thần nghi hoặc về sức khôi phục của sư tỷ, nhưng rất nhanh đã bị cảm giác vui sướng làm cho não choáng váng.
Mặc dù không biết tại sao, thế nhưng sư tỷ chạy tới cứu mình lại khác với việc hắn giải Băng tâm quyết.
- Không cần cảm kích ta, là môn phái phái ta đến, ta phải đi về chữa thương.
Âm thanh của Lý Tuyết Nhi vẫn lạnh lẽo vô tình như cũ, dứt lời, huyền băng bảo vệ hai người bắt đầu tan rã.
- Sư tỷ, để ta chữa thương giúp tỷ đi.
- Ta dùng tiêu hao để chịu đựng công kích, ta không bị thương, chỉ là cần khôi phục mà thôi.
Từ đầu đến cuối Lý Tuyết Nhi cũng không liếc hắn lấy một cái, thân thể chậm rãi bay lên.
- Sư tỷ, ngươi thật sự tu luyện Băng tâm quyết sao?
Giang Thần không cam lòng kêu to.
Lý Tuyết Nhi không hề trả lời, cũng giống như không nghe thấy vậy mà nhanh chóng bay đi.
Giang Thần chỉ cảm thấy như bị dội một gáo nước lạnh xuống đầu.
Cân nhắc đến việc trước mắt còn chuyện quan trọng cần phải làm, Giang Thần không để ý tới việc thương cảm mà bay về trên không trung của Hắc Long thành.
- Xuất hiện, xuất hiện!
Giang Thần lại xuất hiện ở bên trong tầm mắt của mọi người, điều này cũng có ý nghĩa hắn đã có được thắng lợi.
Bởi vì chậm chạp không thấy Hắc Long đâu, cho nên đã nói rõ nó đã bị một đòn vừa nãy đánh giết.
Đến đây, sức chiến đấu trên mặt bàn của Hắc Long thành cùng với các loại đòn sát thủ và vương bài, đều bị thua.Không ít người của Hắc Long thành quỳ xuống mặt đất, không thể tin được tất cả những thứ vừa xảy ra, miệng rít gào.
- Quá lợi hại!
Người ngoài thì lại kính nể từ tận đáy lòng, Giang Thần thật sự đã dựa vào lực lượng của chính mình để diệt Hắc Long thành.
Chờ tới lúc Huyền Biến Ma Trụ nổ tung, Hắc Long thành sẽ bị xoá tên khỏi Hỏa vực.
Chúa tể một phương của Đại Hạ vương triều, không ngờ lại rơi vào kết cục như vậy, đây là chuyện tất cả mọi người cũng không nghĩ đến.
- Người ở trong thành, cho các ngươi thêm một phút, sau đó ta sẽ cho nổ thành!
Giang Thần phẫn nộ kêu to.