Thần Võ Chiến Vương

Chương 357

Bảo tháp phát ra ánh sáng vạn trượng, xoay tròn hạ xuống, thanh thế hùng vĩ, sức mạnh hùng hồn không thể ngăn cản.

Tô Tú Y gia nhập vào bên trong trận chiến đấu giữa Giang Thanh Vũ và Đại Hạ hoàng đế.

Thiên Đạo Tam Thanh rơi xuống xung quanh chiến thuyền, giúp Giang Thần chống lại ba vị xuất hiện từ bên trong hoàng cung ra.

Hầu như là đồng thời, bên trong hoàng cung vang lên tiếng chuông gấp gáp và to rõ, ở bên trong kiến trúc vàng son lộng lẫy, sức mạnh kinh khủng tăng vọt, như một con hung thú đáng sợ vừa bị thức tỉnh.

- Thiên Đạo môn!

Đại Hạ hoàng đế từ bên trong trận chiến đấu rút ra thân được, rơi vào bên trong khu vực an toàn, hai mắt tràn ngập uy nghiêm đánh giá người của Thiên Đạo môn và toà bảo tháp kia.

- Thiên Đạo môn, rốt cục đã không nhịn được nữa sao?

Điểm kỳ quái chính là, Đại Hạ hoàng đế không kinh hoảng, trái lại còn rất hưng phấn, nói:- Như vậy đi, hôm nay Thiên Đạo môn sẽ chính thức xoá tên ở bên trong Hỏa vực!

Hắn đã xem Thiên Đạo môn là cái đinh trong mắt, nhưng Thiên Đạo môn thì lại một lòng cầu ổn, như rùa rụt cổ ở trong tỉnh Thương Uyên không chịu đi ra.

Chủ động tấn công Thiên Đạo môn, tất nhiên sẽ phải một cái giá không nhỏ.

Nhưng hiện tại, toàn bộ sức mạnh trung tâm của Thiên Đạo môn đã đi tới hoàng cung, nếu như có thể một lưới bắt hết thì sẽ có thể hoàn thành nguyện vọng mà mấy chục năm qua hắn muốn đạt thành.

Vì lẽ đó, dù cho biết nói ra chuyện Ninh Hạo Thiên còn sống sót, thái độ của Thiên Đạo môn sẽ không kiên định giống như bây giờ thì hắn cũng sẽ không nói ra.

Điều hắn muốn chính là Thiên Đạo môn kiên định.

Sau khi tiếng nói của hắn vừa dứt, rốt cuộc nguồn sức mạnh ở trong hoàng cung đã trào ra, để lộ ra bộ mặt thật.

Trên quảng trường rộng rãi ở ngoài Kim Loan điện có một cây cột lớn phá đá mà ra.

Cây cột lớn tỏa ra ánh sáng chói lọi, cao trăm trượng, cần hai người mới có thể ôm hết được, trên mặt trụ có một con Kim long, trông rất sống động, vảy rồng lấp lóe, tràn ngập ánh sáng lộng lẫy, khiến người ta cho rằng con rồng này còn sống.

- Long trụ trấn quốc!

Vật ấy vừa ra, toàn thành đã rơi vào trong hỗn loạn.

Đám người vẫn còn đang giật mình vì Thiên Đạo môn xuất hiện từ từ ý thức được chuyện ngày hôm nay sẽ không kết thúc một cách đơn giản.

Rất nhiều người thông minh bắt đầu ra khỏi thành, sợ bị tai bay vạ gió, như cá chậu chim lồng.

- Võ quyền, chung quy chỉ là vật phụ thuộc của hoàng quyền mà thôi!

Đại Hạ hoàng đế không cho người của Thiên Đạo môn có cơ hội nói chuyện, hắn trực tiếp tuyên chiến, nói:- Con dân Đại Hạ, ta lệnh cho các ngươi diệt phản đồ!

Hắn vừa nói, trên bầu trời các nơi trong kinh thành xuất hiện bóng người, chừng hơn trăm người, đều là Thông thiên cảnh, có điều Tôn giả có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Trong hoàng cung, cửa lớn của rất nhiều cung điện đột nhiên mở ra, một nhánh đội ngũ tinh nhuệ xuất hiện.

Thậm chí còn có một đám chiến xa được điều động, sau khi tăng tốc ở trên mặt đất đã lập tức bay lên.

Không lâu sau, một mảnh không trung này đã bị vây quanh đến mức nước chảy không lọt, trên dưới phải trái, bên trong bên ngoài đều là người.

Nương theo một tiếng rồng gầm, long trụ trấn quốc kia bùng nổ ra sức mạnh vô cùng, Giang Thần và hơn bốn mươi cái Huyền Biến Ma Trụ còn cách mặt đất trăm thước, thế nhưng lúc này đã bị cố định lại.

- Làm sao lại vậy được chứ?

Giang Thần cả kinh, khuyết điểm của Huyền Biến Ma Trụ là tốc độ hạ xuống dưới rất chậm, ưu điểm là ở dưới tốc độ rất chậm này không nhìn ra được bất kỳ thủ đoạn gì cả.

Nhưng mà, chống lại Huyền Biến Ma Trụ chỉ là một phần hiệu quả của long trụ trấn quốc mà thôi.

Ở trong phạm vi nhất định của long trụ trấn quốc, bất kỳ là người hay là vật đều được tăng lên, mỗi đơn vị của hoàng thất đều được tăng phúc.

Những binh lính Thông thiên cảnh kia, dường như đều có sức mạnh có thể chống lại được Tôn giả.

Giang Thần khống chế Diệt Thế đại pháo quay về phía long trụ trấn quốc mà nã pháo, kết quả đạn pháo màu xanh lam đánh vào trên cây cột, không chỉ không đưa đến tác dụng phá hoại mà trái lại năng lượng còn bị long trụ hấp thu hết.

Long trụ trấn quốc mang đến hiệu quả tăng cường. Đồng thời lại tăng lên mấy phần.

- Không phải chứ?

Giang Thần cho rằng, long trụ trấn quốc này là một loại pháp khí!

- Vô dụng thôi, tất cả công kích của ngươi đánh vào mặt trên của long trụ đều bị hấp thu, chờ tới trình độ nhất định, Kim long sẽ bay lên, không để ý tới số lượng Tôn giả nữa.

Chẳng biết từ lúc nào, Phi Nguyệt đã đi tới boong thuyền, nhìn trận chiến kịch liệt ở trên bầu trời, nói:- Chủ động chạy tới hoàng cung để tấn công, chuyện này rất là không sáng suốt, trấn quốc long trụ xuất hiện sẽ hình thành phòng ngự tuyệt đối.

- Những binh lính trên người mặc Long thần giáp kia, một khi ở Kim long của long trụ trấn quốc bay lên, thực lực của bọn họ sẽ biến thành Tôn giả, uy lực của những khẩu thần long đại pháo kia cũng vậy. Đến cuối cùng mỗi một khẩu đều lợi hại hơn đại pháo của ngươi.

Phi Nguyệt không để ý tới ánh mắt khác thường của Giang Thần mà tay chỉ chỉ về phía Diệt Thế đại pháo.

- Ngươi?Giang Thần không biết nên nói cái gì cho phải.

Ánh mắt của Phi Nguyệt nhìn về phía không trung, lại nói:- Phụ hoàng... Phụ hoàng có Hoàng chi giáp, đao thương bất nhập, nước lửa bất xâm.

Ở trong ánh mắt chờ đợi của Giang Thần, nàng lại nói:- Ta biết những chuyện này, nhưng phương pháp phá giải nó, chỉ có khi nào ta trở thành nữ hoàng thì mới biết được, bây giờ nhìn lại, dường như không thể nữa rồi.

Lúc này, Tô Tú Y và Giang Thanh Vũ đã liên thủ, cùng chiến đấu với Đại Hạ hoàng đế.

Thiên Đạo Tam Thanh thì lại đối chiến với ba vị Tôn giả của hoàng cung.

Khu vực này rất nhanh đã rơi vào trong hỗn loạn, thế cuộc của mọi người Thiên Đạo môn đang ở trong thế yếu cũng không quá sáng sủa.

Thế nhưng, người của Thiên Đạo môn cũng được lợi do bảo tháp ở trên không trung mang đến, từng người từng người đều ra tay thành thạo điêu luyện.

- Bảo tháp có hiệu quả người giám hộ, cũng có thủ đoạn công kích đáng sợ, nhưng một khi vận dụng công kích thì sẽ không thể phòng ngự được. Quyết tâm tử chiến của những trưởng lão này còn chưa đủ, trừ phi ngươi có thể phá giải được phòng ngự của hoàng cung.

Âm thanh của Tô Tú Y lần nữa truyền tới bên tai của hắn.

- Phải nhanh! Sức phòng ngự của bảo tháp cũng có cực hạn chịu đựng, một khi vượt quá, không chừng bọn họ sẽ rời khỏi vòng chiến, dùng tình huống hiện nay xem ra, độ khả thi của lựa chọn trước sẽ khá lớn.

Lập tức, gánh nặng thắng thua rơi vào trên người Giang Thần.

Hắn lấy ra Hủy Thiên nộ diễm.

Có điều, nghĩ đến đặc hiệu của long trụ trấn quốc, nếu như cũng bị nó hấp thu, sức chiến đấu của bên hoàng cung sẽ kéo lên rất nhanh.

Giang Thần không thể mạo hiểm như vậy.

- Quả thực là bị khắc chế gắt gao.

Lực phá hoại vũ khí của Giang Thần cực mạnh, thế nhưng ở trước mặt của long trụ trấn quốc, lại không có biện pháp nào cả.

Đây cũng là bởi vì kế hoạch huyền binh là dùng để đối phó với Hắc Long thành.

Nếu như là Đại Hạ vương triều thì số lượng tài chính cần phải tập trung vào sẽ không chỉ là một trăm ức, dù là ngàn ức cũng không nhất định đã đủ.

- Vạn vật đều có quy luật, ta không tin.

Giang Thần quyết định, hắn nhảy xuống chiến thuyền, rơi xuống hoàng cung phía dưới.

- Muốn chết sao?

Phi Nguyệt vẫn nằm ở trong trạng thái hoảng hốt đã bị hành động này của hắn làm cho sợ đến mức tỉnh táo lại.

- Thần nhi!Cao Nguyệt lòng như lửa đốt, rất muốn đi cứu viện.

- Mẫu thân, không cần loạn, con tự có chừng mực.Giang Thần vội vã ngăn cản nàng.

- Thế nhưng con mới là Thông thiên cảnh mà.

Cao Nguyệt rất không yên lòng, thực lực như vậy ở trong trận chiến đấu này chỉ có thể được coi là bia đỡ đạn để tiêu hao sức chiến đấu của phe địch.

- Mẫu thân, đã khi nào con để người thất vọng chưa?Giang Thần lại nói.

Nghe vậy, Cao Nguyệt bất đắc dĩ thở dài một hơi, không thể làm gì khác hơn là tùy ý để Giang Thần hạ xuống dưới.

- Giang Thần, nhận lấy cái chết!

Chân của Giang Thần còn chưa xuống đất thì Đại tướng quân Tiết Kính Thiên đã dẫn người tới đây vây giết.

- Hừ.

Nhìn Tiết Kính Thiên cụt một tay, Giang Thần không tự chủ được nở một nụ cười.

Cái nụ cười này đâm vào trái tim của Tiết Kính Thiên, hắn giận dữ hét lớn:- Phản đồ, thi thể của ngươi sẽ bị đưa tới các tỉnh, để cho người ta quan sát, để người ta phỉ nhổ!
Bình Luận (0)
Comment