Thần Võ Chiến Vương

Chương 368

Sau khi giải quyết được bóng đen, Giang Thần lại đợi một buổi tối ở bên trong rừng rậm, bảo đảm sẽ không có thêm sát thủ của Thiên Linh hoàng tộc nữa.

Trải qua một đêm này, hắn phát hiện mình phải cố gắng thật nhiều, ra sức chống lại, làm cho tất cả những người xem thường hắn đều bị hắn đạp ở dưới chân.

Mộ Dung gia, Băng Linh tộc, Thiên Linh hoàng triều.

Mộ Dung gia đã mang Ninh Hạo Thiên đi, nhất định sẽ dùng toàn lực để bồi dưỡng, hơn nữa vì để lại ấn tượng tốt cho Ninh Hạo Thiên nên sẽ lật lọng, muốn tiêu diệt toàn tộc của Giang Thần.

Không khó nghĩ ra được, chờ tới lúc hắn lần nữa đi tới Long vực, Mộ Dung gia sẽ trở thành kẻ địch lớn nhất của hắn, hơn nữa so với Đại Hạ vương triều còn vướng tay chân hơn.

Chứ đừng nói chi là Vân Thủ của Băng Linh tộc và hoàng tử điện hạ của Thiên Linh hoàng triều có thể nói đã giết chết mình một lần.

- Nhất định phải không ngừng chiến đấu.

Có điều, Giang Thần không lo lắng hoặc là khủng hoảng chút nào cả, lực cản ở bên trong nghịch cảnh cũng sẽ là động lực to lớn nhất cho hắn.

Cẩn thận ngẫm lại, hắn có thể trở thành Thông thiên cảnh ở trong thời gian ngắn như vậy chính là nguy cơ mà Hắc Long thành mang đến.

- Sư tỷ.

Trong đó người mà hắn để ý nhất vẫn là sư tỷ.

Ước hẹn ba năm, nhất định hắn phải đến Linh Tộc giới!

Giang Thần liếc mắt nhìn rừng rậm đã gần như bị đốt cháy hết, lại đưa tay sờ về phía ngực, cảm nhận máu cực nóng đang chảy ở trong người của mình.

Đây không phải là miêu tả quá lời, mà là tình huống chân thật.

Nhiệt độ của người hắn đã cao hơn trước không ít, thế nhưng chính hắn lại không có bất kỳ chút khó chịu nào cả.

Hơn nữa hắn đã chết đi mà sống lại, mọi chuyện làm cho hắn nhớ tới ở bên trong những cuốn sách mà hắn đã xem qua trước đây. Có ghi chép liên quan tới thế gia truyền thừa.

Linh tộc viễn cổ và thế gia truyền thừa kỳ thực có rất nhiều chỗ tương tự, nhưng căn nguyên của hai bên lại hoàn toàn khác nhau.

Linh tộc viễn cổ đều cùng một nhịp thở với năng lượng nguyên tố trong trời đất này.

Thế gia truyền thừa là truyền thừa sức mạnh của linh thú viễn cổ.

Ở trong một quyển sách cổ xưa nhất mà Giang Thần đã từng xem qua, bên trong sách tác giả đã tự thuật lại cảnh tượng rất lâu trước đây.

Khi đại thế giới còn chưa phân liệt thành cửu giới.

Khi đó, nhân loại rất nhỏ yếu, tu hành và võ học còn chưa sinh ra, đối mặt với hung thú tùy ý vung tay vung chân đã có thể long trời lở đất, chỉ có thể được coi là con mồi.

Nhưng vào lúc này, còn có rất nhiều hung thú tuyệt nhiên ngược lại so với linh thú.

Một ít nhân loại cầu viện linh thú, người may mắn thì nhận được tinh huyết của hung thú, trở thành chiến sĩ mạnh mẽ.

Sau đó, nhân loại phát hiện ra tinh huyết kia ở trong cơ thể của bọn họ sẽ truyền xuống từng đời một.

Kết quả là, thế gia truyền thừa cứ như vậy được sinh ra.

Hắn còn biết, nhân loại đời thứ nhất thu được tinh huyết được gọi là chân huyết giả, không chỉ trở nên mạnh mẽ mà ngay cả năng lực thần kỳ của rất nhiều linh thú cũng sẽ thu được.

Thiên Phượng, là một loại hỏa điểu, đồng thời cũng là tồn tại bất tử.

Chân huyết giả không chỉ sẽ thu được năng lực khống hỏa mà còn có thể không chết, nói thí dụ như Giang Thần vừa nãy vậy.

Nhưng năng lực bất tử cũng có hạn chế, ngoại trừ lúc thức tỉnh ra, sau đó, nếu muốn đạt đến điều kiện bất tử sẽ rất nghiêm ngặt.

- Nói cách khác, ta là chân huyết giả, cho nên lúc trước ngay cả một chút phượng huyết cũng không có.

Đây là kết quả mà Giang Thần nghĩ ra được, mẫu thân hắn là người có huyết thống thuần chính nhất trong mấy trăm năm qua của Cao gia, có thể sinh ra chân huyết giả cũng không có gì là kỳ quái cả.

Bất ngờ, đồng thời Giang Thần cũng rất là kích động.

Cũng không phải bởi vì thực lực do Phượng huyết mang đến, bởi vì điều này có thể hóa giải khúc mắc của phụ thân hắn, cũng có thể làm cho người của Cao gia biết, quyết định ban đầu của bọn họ ngu xuẩn tới cỡ nào!

...

Long vực, tộc địa Mộ Dung gia.

Làm thế lực giàu có nhất trong Long vực, tộc địa của Huyết long Mộ Dung gia không phải là một nơi bình thường, kim thành ngàn dặm.

Kim Long thành là trung tâm của tộc địa, là một toà thành lớn không thua kém hơn so với Thánh thành, người từ nam chí bắc tiến vào nối liền không dứt.

Mộ Dung phủ ở trong thành chẳng khác nào hoàng cung, tường viện bốn phía xây ở chỗ cao trong thành, kiến trúc bên trong tường viện xa hoa, rường cột chạm trổ.

Ở trong phủ, có thể quan sát được cả tòa Kim Long thành.

Một ngày nọ, Ninh Hạo Thiên tỉnh lại ở bên trong một căn phòng lớn trong Mộ Dung phủ, khi nha hoàn xinh đẹp chạy đi thông báo, đại não đang hỗn loạn của hắn dần dần mới tỉnh táo lại được.

Cuối cùng trí nhớ dừng lại ở trên một kiếm khủng bố của Giang Thần, sau đó hắn đã rơi vào trong trạng thái hôn mê.

Lúc mơ mơ màng màng, dường như hắn đã nhìn thấy Giang Thần đang tấn công Hắc Long thành, mẫu thân đang kích động hô to ở bên tai hắn.

Những hình ảnh này quá hỗn loạn, Ninh Hạo Thiên mạnh mẽ muốn làm rõ, kết quả lại dẫn đến đau như đầu sắp nứt ra.

- Ngươi có thể nhặt về được một cái mạng đã không dễ dàng rồi, tốt nhất không được quá kích động.

Chẳng biết từ lúc nào, trong phòng có một nam tử đứng đó, là nhân vật có khí phách nhất mà Ninh Hạo Thiên đã từng gặp.

- Ta đang ở đâu vậy?

- Long vực, Mộ Dung gia.

Hiữa hai hàng lông mày của Ninh Hạo Thiên toát ra vẻ nghi hoặc, tình huống của Long vực mà hắn biết vẫn chỉ giới hạn ở Thánh Viện, Tô gia, Cao gia.

Cũng còn may, đột nhiên hắn nghĩ đến mẫu thân đã từng nói, Mộ Dung gia là một trong các gia tộc cường thịnh nhất trong các thế gia truyền thừa.

Nhưng hắn không hiểu gia tộc này có quan hệ gì với mình.

- Nhất mạch của ngươi, trong cơ thể có Long huyết, cho dù mẫu thân ngươi và ngoại công ngươi đều rất mỏng manh, thế nhưng ở trên thân thể ngươi, lại có Long huyết rất thuần khiết.

- Mặt khác, ngươi lại còn là người có song huyết thống hiếm thấy, Côn Bằng của Tô gia, ngươi cũng nắm giữ, nghiêm ngặt mà nói, máu truyền thừa ở bên trong cơ thể ngươi, nói chính xác ra là Long Côn.

Nghe vậy, Ninh Hạo Thiên cảm giác như là đang nằm mơ, cho dù hắn còn không rõ điều này có ý vị gì, thế nhưng hắn biết mình đã trúng số rồi.

- Vì lẽ đó, thành tựu tương lai của ngươi không thể đo đếm được.

Mộ Dung Hùng nói.

- Tiền bối, gia tộc Hắc Long thành của ta biết tin tức này không?

Ninh Hạo Thiên hỏi.

Hai hàng lông mày rậm của Mộ Dung Hùng khẽ nhíu một cái, mím chặt miệng.

- Tiền bối?

Ninh Hạo Thiên nhớ tới những hình ảnh kia, trong lòng sinh ra cảm giác không ổn.

- Hắc Long thành, đã không còn tồn tại nữa.

- Cái gì?

- Giang Thần vì cứu phụ thân hắn mà đã khai chiến với Hắc Long thành, kết quả cuối cùng, Hắc Long thành thảm bại.

Mộ Dung Hùng nói.

- Vậy tộc nhân ta đâu? Phụ thân, mẫu thân ta đâu? Lẽ nào tên khốn Giang Thần kia đã đồ thành sao?

Ninh Hạo Thiên hoang mang lo sợ, lúc hỏi cũng nói năng lộn xộn.

- Không đồ thành, nhưng cao tầng Hắc Long thành đã tử thương chín phần mười, phụ thân và gia gia của ngươi, tất cả đều chết trong tay của Giang Thần, mẫu thân của ngươi... Cũng giống như thế.

Mộ Dung Hùng biết Tô Thuyên chết như thế nào, nhưng chuyện như vậy, không cần thiết phải nói cho Ninh Hạo Thiên biết.

- Chết tiệt! Ta muốn giết hắn, nhất định ta phải giết hắn! Tiền bối, báo thù giúp ta, xin người báo thù giúp ta!

Hai mắt của Ninh Hạo Thiên đỏ chót, lý trí dần dần hỗn loạn.

Trong mắt Mộ Dung Hùng xẹt qua một tia không thích, đánh giá hắn trên dưới một chút rồi nói:

- Thâm cừu đại hận như vậy, ngươi không muốn tự tay hoàn thành sao?

- Nhưng ta... Ta đã thua ở trong tay của hắn.

Ninh Hạo Thiên ở trong điều kiện có được ưu thế rất lớn mà vẫn bại trong tay của Giang Thần, hơn nữa bản thân hắn cũng không có một chút lười biếng nào cả.

Hiện tại đang ở thế hạ phong, càng không có hi vọng gì cả.

- Ngươi đã quên, Long Côn huyết bên trong cơ thể ngươi hay sao?

Mộ Dung Hùng nhẹ nhàng lắc đầu, trong lòng hắn đột nhiên hiểu rõ vì sao Ninh Hạo Thiên lại bại ở trong tay của Giang Thần.

- Đúng vậy.

Ninh Hạo Thiên hồn nhiên không ý thức được sự thất vọng của Mộ Dung Hùng đối với của hắn, vừa nghe lời này, tay hắn đặt ở trên lồng ngực, trong mắt một lần nữa có ý chí chiến đấu cháy lên.

- Không sai! Ta muốn tự tay giết hắn, đạp hắn ở dưới chân!
Bình Luận (0)
Comment