Thần Võ Chiến Vương

Chương 391

- Một kiếm... Đã thất bại rồi sao?

Đám người đang chờ một trận chiến đấu đặc sắc tuyệt luân phục hồi tinh thần lại thì đã nhìn thấy hai tay của Mặc Kiếm Phi vô lực buông xuống, máu đỏ tươi chảy xuống ròng ròng.

Mặc Kiếm Phi ngẩng đầu lên, trong mắt để lộ ra ác ý làm cho người ta sợ hãi.

- Đừng để cho ta có được cơ hội giết ngươi.

Môi của Giang Thần nhẹ nhàng khẽ động, dùng âm thanh chỉ có Mặc Kiếm Phi có thể nghe thấy được ghé sát vào lỗ tai hắn mà nói.

Chỉ bằng vào ánh mắt này thì Giang Thần đã có đủ lý do để giết hắn.

Nhưng hắn có thể cảm nhận được trong Anh Hùng điện có trưởng lão đang núp trong bóng tối, đang chờ đợi ra tay bất cứ lúc nào.

Nếu như Giang Thần lại giết người ở trước mặt bọn họ, như vậy thì sẽ là kiêu căng, coi như Anh Hùng điện không xử phạt hắn thì cũng sẽ để lại mầm tai hoạ.

Nghe được tiếng nói của hắn, thân thể của Mặc Kiếm Phi cứng đờ, mang theo vẻ mặt âm u rời đi.

- Từ giờ trở đi, ta sẽ thành lập Thần Kiếm hội, nếu như có người đồng ý, có thể đến gia nhập.

Giang Thần không hề rời khỏi không trung mà thừa dịp mọi người đang ở đây, lớn tiếng hô với đám người ở phía dưới.

- Thần Kiếm hội?

Mọi người sửng sốt, có điều cũng không thể nói là bất ngờ được, hiện tại Giang Thần là người đứng đầu Chiến lực bảng, không thành lập liên minh mới là chuyện kỳ quái.

Không chút nghi ngờ nào cả, với biểu hiện của Giang Thần, Thần Kiếm hội đáng giá để gia nhập.

Cộng thêm trước đó có một lượng lớn thành viên Kiếm Minh lui ra khỏi minh, những người này rất tình nguyện trở thành một thành viên của Thần Kiếm hội.

Có điều, một tổ chức cần phải xin Anh Hùng điện, sau khi được thông qua mới sẽ có nơi thuộc về Thần Kiếm hội của bọn hắn.

Quá trình này cần thời gian mấy ngày, Giang Thần chỉ nói trước một tiếng, nói cho mọi người có chuyện này mà thôi.

Chợt, Giang Thần và Ứng Vô Song rời đi, để lại một đám người vẫn còn đang nghiền ngẫm ở đây.

- Đứng đầu Chiến lực bảng! Ngươi bộc phát ra thực lực cũng quá kinh thế hãi tục!

Trở lại đình viện của Giang Thần, sau khi không có người ngoài, Ứng Vô Song không tiếp tục ẩn giấu tâm tình của mình nữa mà biểu đạt sự kinh ngạc trong lòng với hắn.

- Quy tắc của Chiến lực bảng có chỗ thiếu hụt, trong thực chiến không thể thuận lợi chồng chất sức chiến đấu lên như vậy được.

Ở trước mặt kẻ địch, kiêu ngạo và tự tin là thứ cần phải có, thế nhưng, không có nghĩa là Giang Thần không khiêm tốn, lời mà Mặc Kiếm Phi vừa nói qua, cũng có một bộ phận có lý.

- Thế nhưng không chỉ một mình ngươi lợi dụng chỗ thiếu hụt này, mà những người khác cũng dùng vấn đề này, vì lẽ đó vị trí đứng đầu bảng Chiến lực bảng là danh xứng với thực!

Ứng Vô Song nói.

- Như vậy cũng đúng.

Giang Thần ngẩn ra, cẩn thận ngẫm lại, cũng có thể nói như vậy được.

- Hả?

Lúc này, lệnh bài của hai người đột nhiên truyền đến chấn động nhè nhẹ, sau khi lấy ra có thể nhìn thấy được tình huống ở trên Chiến lực bảng.

Sức chiến đấu của từ người thứ nhất đến người thứ ba trên Chiến lực bảng đang biến hóa.

Rất nhanh cái tên Giang Thần đã bị ném ra khỏi ba vị trí đầu.

Giang Thần híp mắt, ghi nhớ ba cái tên này ở trong lòng.

Không chút nghi ngờ nào cả, thứ tự ở trên bảng của những người này đã rất lâu rồi không động tới, bọn họ cũng lười đi càn quét.

Nhưng sau khi Giang Thần khiêu khích quyền uy của bọn họ, cả đám dồn dập phát lực, đoạt lại vinh dự của chính mình.

Đặc biệt là người thứ nhất kia, giá trị sức chiến đấu đã vọt thẳng đến mười sáu vạn, kéo dài được một đoạn khoảng cách rất dài.

- Những người này, có lai lịch gì vậy?

Giang Thần lại có chút nghi hoặc, biểu hiện của Mặc Kiếm Phi ở Anh Hùng điện đã được cho là tồn tại hàng đầu rồi, ba người này lại càng mạnh hơn, nhưng không ngờ hắn lại chưa từng nghe nói tới.

- Đệ tử truyền thừa, bọn họ ở bên trong nơi truyền thừa, rất ít khi lộ diện ở Anh Hùng điện.

Khi nói đến bốn chữ đệ tử truyền thừa, trên khuôn mặt tinh xảo của Ứng Vô Song hiện lên vẻ trang nghiêm, dường như những người kia là tồn tại không thể xâm phạm vậy.

- Đệ tử truyền thừa?

Giang Thần cũng đã nghĩ tới chuyện này, lần trước Nam Công đã tìm hắn nói, Anh Hùng điện có ý định để hắn trở thành đệ tử truyền thừa, nhưng còn phải xem biểu hiện của hắn ra sao.

Bây giờ nhìn lại, từ vị trí của hắn cách người thứ ba chỉ kém hơn hai vạn điểm sức chiến đấu mà thôi.

- Đệ tử truyền thừa, chỉ có ba người này thôi sao?

- Không phải, phải nói rằng chỉ có ba đệ tử truyền thừa này là vẫn muốn ở lại trên Chiến lực bảng như cũ mà thôi.

Ứng Vô Song nói.

- Ồ.

Giang Thần hiểu rõ, nói cách khác người thứ nhất này, rất có thể chỉ là gia hỏa yếu nhất trong các đệ tử truyền thừa.

Nhưng mà lại dẫn trước hắn 50 ngàn điểm giá trị sức chiến đấu.

Điều này làm cho Giang Thần rất khó chịu, phong mang trong mắt càng ngày càng sáng, hắn thầm nói:

- Võ đạo đại thống, lửa xém lông mày!

Chỉ có chân chính dung hợp rất nhiều sức mạnh thì mới có thể phát huy ra được uy lực lớn nhất.

Chuyện liên quan tới cảnh giới, Giang Thần không có chút lo lắng nào cả.

Thần mạch và phượng huyết đều là thứ hữu ích với cảnh giới, thậm chí, Giang Thần đi mua hoặc là chính mình luyện chế ra mấy viên thất, bát phẩm linh đan là đã có thể làm tăng lực lượng tới tầng năm trong khoảng thời gian ngắn rồi.

Nhưng thứ hiện tại hắn muốn làm nhất chính là võ học phương diện đao kiếm.

Phải làm hai thứ hòa vào làm một thể, đao kiếm không riêng rẽ nữa thì mới được.

Có điều, trọng điểm là kết hợp ưu điểm lại, đồng thời quẳng khuyết điểm đi, nếu không khi kết hợp sẽ chỉ là một thứ rất bình thường mà thôi.

Lấy kiếm làm chủ, đao là phụ, Bất hủ kiếm đạo phối hợp với chỗ tinh diệu của Vô Cực đao pháp, chính là tổ hợp biến hóa giữa Phong Tâm ý cảnh và Kim Tâm ý cảnh.

- Giang Thần, đang suy nghĩ gì đấy?

Âm thanh của Ứng Vô Song mang theo vẻ khó chịu truyền đến, lúc này Giang Thần mới quên nàng đang đứng ở trước mặt, hắn nở nụ cười ngượng ngùng.

- Ngươi không nên nhụt chí, bọn họ đã lên bảng mấy năm mới tăng lên được đến một bước này, ngươi mới ngày thứ nhất đã là người đứng thứ tư, sớm muộn gì cũng sẽ đuổi kịp được.

Ứng Vô Song không thực sự tức giận, nàng cho rằng Giang Thần đang chịu ảnh hưởng từ việc Chiến lực bảng biến hóa.

- Chuyện này thật ra ta cũng không có chút nghi ngờ nào cả.

Giang Thần nhún vai một cái, nói:

- Vừa nãy ta đang suy nghĩ, nếu như làm cho đao kiếm không ở riêng, nhưng trước đó ngươi cũng đã nói, đây hoàn toàn là chuyện không cần thiết, hiện tại ngươi vẫn có quan điểm này sao?

- Đúng vậy, kiếm luyện đến mức tận cùng, không phải cũng giống như vậy sao?

Ứng Vô Song dùng giọng rất khẳng định nói.

- Đó là ta dung nhập ưu điểm của đao vào bên trong kiếm, như vậy cũng là một loại kiếm đạo, qua mấy trăm năm nữa, không chừng mọi người sẽ dùng dòng suy nghĩ về kiếm đạo của ta để làm tiêu chuẩn.

Giang Thần nói.

Mày liễu của Ứng Vô Song cau lên, nói:

- Ta đã hiểu rõ ý của ngươi.

- Hả?

- Nhưng ta không đề nghị ngươi ở tuổi tác như vậy đã lãng phí tinh lực ở trên vấn đề khó giải quyết như thế này.

Đây là lời nói thật xuất phát từ nội tâm của Ứng Vô Song, nàng không hy vọng Giang Thần phạm vào sai lầm lớn.

Nữ nhân này, trong lòng vẫn rất là thiện lương.

Đồng thời, nàng cũng rất thông minh, biết Giang Thần không nghe lọt, cho nên nàng nói:

- Như vậy đi, ngươi đi võ phường nửa tháng, không chừng sẽ có thể làm cho ngươi hiểu rõ con đường của mình đó.

- Võ phường sao?

Giang Thần không hiểu đó là nơi nào.

- Là một nơi có thể tăng võ học lên trong Thánh thành, điểm quan trọng nhất chính là trợ giúp võ giả đạt đến thiên nhân hợp nhất, nắm giữ Thiên võ ý cảnh.

- Nhưng ta đã nắm giữ Thiên võ ý cảnh rồi.

Giang Thần nói.

Điểm ấy, hiển nhiên Ứng Vô Song còn không biết, nàng dùng một loại ánh mắt như nhìn quái vật nhìn về phía hắn.

- Cũng có thứ chuyên môn nhằm vào Thiên võ ý cảnh.

Ứng Vô Song nói.

- Thật sao?

Giang Thần có chút hứng thú, dò hỏi kỹ càng, tiếp theo lại càng cảm thấy hứng thú hơn nữa.

Võ phường là thông qua phương thức cầm kỳ thư họa để diễn dịch võ học, giống như bàn cờ mà trước đó Giang Thần nhìn thấy ở nơi đó của Nam Công vậy.

Rất có thể đúng như Ứng Vô Song nói, có thể làm cho hắn tìm được điểm mấu chốt của võ đạo đại thống.

- Hiện giờ ta mới phát hiện ra, ngươi cũng thật là nhiệt tình.

Giang Thần nói.

Nghe vậy, Ứng Vô Song mím mím miệng, khắc chế vẻ mặt muốn lộ ra, sau khi lườm hắn một cái, nàng lập tức xoay người rời đi.
Bình Luận (0)
Comment