Thần Võ Chiến Vương

Chương 397

Nhưng cũng không phải là mặt tốt.

Thanh trường thương như đã trở thành sự thật, xuyên qua hư vô và hiện thực, đánh về phía sâu trong linh hồn của Giang Thần.

Giang Thần lùi về phía sau mấy bước, sắc mặt tái nhợt, trong mấy giây ngắn ngủi đã khiến cho hắn như bị trọng thương, thở hổn hển như trâu.

Những người khác cũng không dễ chịu, một người lĩnh ngộ Hỏa Tâm ý cảnh rít gào lên, lăn lộn ở trên mặt đất, giống như trên người có lửa đang cháy vậy.

Nhưng ở trong mắt người ngoài, ngay cả đốm lửa cũng chưa từng thấy.

Tác dụng phụ như vậy xuất hiện ở trên người của mỗi người, căn cứ vào ý cảnh tìm hiểu không giống nhau mà thống khổ cũng không giống nhau.

Biểu hiện tốt hơn, có thể phân rõ là thương tổn trên cấp độ tinh thần nhẹ hơn.

Không tốt thì giống như người đang lăn lộn ở trên mặt đất vậy.

- Đáng ghét, tại sao Võ Phường không sớm nói rõ cơ chứ?

Úy Trì Hoành cũng giống như vậy, hắn trút oán khí lên trên người lão giả đang ngồi nhắm mắt dưỡng thần ở giữa phòng.

Lão giả kia căn bản không nghe, vẫn không thèm để ý mà không lên tiếng.

- Bị công kích tới mức thống khổ, tương ứng với ý cảnh võ học của bản thân và võ học bên trong bức tranh có chênh lệch, chỉ cần hấp thu ý cảnh bên trong tranh là có thể tránh được thống sổ.

Giang Thần đột nhiên nói.

- Ồ?

Lão giả kia híp mắt, lần này là chân chính ngoài ý muốn, hắn ở Võ Phường lâu như vậy, cũng đã gặp quá nhiều thiên tài có thiên phú kinh người.

Nhưng người có phản ứng giống như Giang Thần cũng không nhiều.

Những người khác hiểu ra, không để ý tới đau đớn mà tiếp tục đặt suy nghĩ lên trên tranh.

Lúc này, Giang Thần hít sâu một hơi, sau khi chuẩn bị mười phần mới lần nữa nhìn về phía bức tranh kia.

Cũng giống như vừa nãy, trường thương diệt thế đến từ trên trời, mang theo uy năng hủy thiên diệt địa, muốn phá vỡ hắn.

Giang Thần cắn chặt răng, chịu đựng cỗ thống khổ này, nhưng mà giống như lại có vô số phong nhận, tiến vào thân thể của hắn, điên cuồng cắt chém.

Thống khổ càng ngày càng mãnh liệt, suýt nữa làm cho hắn tan vỡ.

Cũng còn may, sau khi thống khổ đạt đến điểm giới hạn, Kim Tâm ý cảnh theo thống khổ mà trào ra.

Nhưng nếu như không hấp thu đúng lúc thì sẽ bỏ qua mất, rất lãng phí.

- Độ khó rất lớn!

Giang Thần không khỏi nghĩ đến, Võ Phường làm như vậy cũng không biết là có ý định gì đó, hay là vốn là như vậy.

Ở dưới trạng thái thống khổ như vậy mà còn muốn cầu đốn ngộ, có thể nói là quá đáng.

Nhưng mà một khi làm được, cả người sẽ nhận được gột rửa, lĩnh ngộ rất lớn.

- Không đúng!

Giang Thần khẽ động, nghĩ đến điểm mấu chốt, lớn tiếng nói:

- Các vị, thiên nhân hợp nhất, thiên nhân hợp nhất là mấu chốt!

Thiên nhân hợp nhất là trạng thái tu luyện, sau bị phát hiện ra dung hợp với võ học sẽ hình thành Thiên võ ý cảnh, là trạng thái chiến đấu rất đáng sợ.

Thế nhưng, không có nghĩa là thiên nhân hợp nhất và ý cảnh võ học không liên quan với nhau.

Một khi tiến vào trạng thái thiên nhân hợp nhất, tuy rằng vẫn thống khổ, thế nhưng lại có thể thuận lợi tìm hiểu.

Những người khác đều là nhân tài ưu tú, cho dù Giang Thần không nói quá rõ ràng, thế nhưng cũng lập tức hiểu rõ hắn nói vậy là có ý gì.

- Tiểu đội trưởng, khá lắm!

Có người tự mình thử qua một lần, quả nhiên phát hiện ra có tác dụng, hắn kinh hỉ quát to một tiếng.

Giang Thần không có tinh lực đáp lại, hắn đang du lịch ở bên trong biển Kim Tâm ý cảnh.

- Lợi hại, thực sự là lợi hại.

Lão giả lần thứ nhất để lộ ra ánh mắt khen ngợi.

- Đáng chết.

Úy Trì Hoành không phục, Giang Thần liên tiếp làm náo động, làm cho hắn cảm thấy mình đã bị thất bại.

Mà loại cảm giác này, là thứ mà hắn không thích nhất.

Sau khi hiểu rõ ý mà Giang Thần nói ra, sẽ cảm thấy rất đơn giản, rất hợp lý, sẽ có một loại cảm giác tại sao ta không nghĩ tới cơ chứ.

Giang Thần chìm đắm ở bên trong thế giới của mình, Kim Tâm ý cảnh của hắn từ nửa bước tiểu đạo đến tiểu đạo hoàn chỉnh.

Cuối cùng dừng lại ở trên nửa bước đại đạo, lúc này thống khổ đã giảm bớt, Giang Thần không chỉ không vui mừng, trái lại còn có chút tiếc nuối.

Chỉ cần là người thì sẽ tham lam, hắn cũng không ngoại lệ.

Kim Tâm ý cảnh tăng lên, thay đổi lớn nhất mang đến là Vô Cực đao pháp tăng nhanh như gió.

Đao pháp là căn cứ vào phong, kim ý cảnh biến hóa và kết hợp mà tạo thành, trước đó Giang Thần đã làm được rất tốt.

Thế nhưng hiện giờ, ý cảnh tăng cao thì hắn mới phát hiện ra trước đó có rất nhiều chỗ không được như ý.

Bỗng nhiên, Giang Thần chú ý tới những người khác vẫn còn đang tìm hiểu, hắn ý thức được thời gian còn rất nhiều.

Sau đó hắn đi tới một bức tranh có quan hệ với Phong Tâm ý cảnh, điểm đáng tiếc chính là, hắn không cảm nhận được thống khổ.

Cũng có ý nghĩa Phong Tâm ý cảnh của hắn không được tăng lên nữa.

Dù sao, Phong Tâm ý cảnh của hắn đã làm được tới mức đại đạo viên mãn rồi.

Giữa lúc Giang Thần thất vọng, hắn lại nhìn thấy một bức tranh núi nửa đang phun trào.

Dung nham cực nóng tàn phá mặt đất, ở bên trong miệng núi lửa chẳng khác nào có một đầu quái vật đang cuồn cuộn.

Giang Thần không cần nhìn vài lần đã cảm thấy nhiệt độ trong cơ thể tăng vọt, muốn đốt hắn thành tro bụi.

Hắn chưa từng nghiên cứu Hỏa tâm ý cảnh quá mức, cho nên như vậy cũng là chuyện rất bình thường.

Có điều sau khi nhiệt độ tới, phượng huyết ở bên trong mạch máu cũng biến thành nóng bỏng, nhiệt độ cao không chỉ không mang đến khó chịu, ngược lại còn làm hắn rất thoải mái.

Hỏa Tâm ý cảnh cuồn cuộn không ngừng xông tới.

- Thiên Phượng huyết quả nhiên ghê gớm.

Giang Thần thầm nói, Hỏa Tâm ý cảnh của hắn từ không đến có, đạt đến nửa bước đại đạo, gần như là đột nhiên nhặt được vậy.

Lúc này, lão giả đột nhiên đứng dậy, hắn nhìn chung quanh một chút, nói:

- Thời gian không còn nhiều nữa đâu.

Ở trong mấy phút sau đó cũng lục tục có người từ bên trong tìm hiểu lấy lại tinh thần, nhưng vẫn có người cố gắng thêm một chút nữa.

Có điều khi đến giờ, không ngờ tất cả bức tranh đều được tự động cuốn lên, thu vào bên trong vách tường.

Lần này, coi như không muốn ngừng thì cũng phải ngừng.

Mọi người nhìn về phía lão giả, trong mắt mang theo vẻ chờ đợi và bất an.

- Không ai bị đào thải, yên tâm đi.

Lão giả nói.

Lời này làm cho trong lòng không ít người thở phào một hơi, sau đó, từng đạo từng đạo ánh mắt có chút cảm kích nhìn về phía Giang Thần.

- Tiểu đội trưởng, đa tạ vừa nãy ngươi đã nhắc nhở.

- Đúng vậy, rất đúng lúc, chọn ngươi làm lớp trưởng quả nhiên là sáng suốt.

- Thật không biết tiểu đội trưởng làm thế nào vậy, ở trong hoàn cảnh như vừa nãy, ta hoàn toàn phát hoảng lên.

Giang Thần cười cợt, xem như là đáp lại lời cảm ơn của mọi người.

- Hừ, đó là do các ngươi vô năng, những câu mà hắn nói có bao nhiêu khó khăn cơ chứ?

Thanh âm chói tai của Úy Trì Hoành lại vang lên.

Hắn vừa nói, hầu như đã khiến cho chúng nhân phẫn nộ.

- Vừa nãy rõ ràng ngươi cũng nghe thấy cho nên mới có phản ứng mà còn không thấy ngại nói ra lời này.

Thiên Húc chỉ trích hắn.

- Ồ, chính hắn nói ra, ta cũng không ép hắn, ngươi định làm như thế nào để chứng minh ta nghe hắn, hay là tự mình nghĩ đây?

Úy Trì Hoành cười lạnh nói.

- Rất đơn giản, một lúc nữa tiểu đội trưởng chỉ thông qua thần thức để truyền đạt, không cần nói ra, ta nghĩ một vị thiên tài như ngươi sẽ không để ý đâu nhỉ.

Có người nói một câu.

Tức thì, sắc mặt của Úy Trì Hoành biến đổi, nếu như đối phương làm như vậy, quả thật hắn không có tự tin chút nào cả.

- Không nói thì không nói, ta không thèm khát, còn nữa.

Úy Trì Hoành đột nhiên trừng mắt nhìn Giang Thần không tha, nói:

- Ngươi nhiều lần đối nghịch với ta, sỉ nhục danh tiếng của Úy Trì gia, ta muốn quyết đấu cùng ngươi, sau khi rời khỏi đây sẽ bắt đầu!

Nghe thấy hắn nói như thế, vẻ mặt mọi người nhìn hắn rất quái lạ.

Rõ ràng chính là hắn giống một con chó điên đuổi theo người ta để cắn, bây giờ lại nói giống như là Giang Thần cố ý đối nghịch với hắn vậy.

- Tùy tiện.

Giang Thần cũng không để ý tới lời khiêu chiến này.

- Ngươi cứ chuẩn bị hối hận đi.

Úy Trì Hoành đắc ý nói, hận không thể lập tức đi ra ngoài, mạnh mẽ giáo huấn Giang Thần một phen.
Bình Luận (0)
Comment