Thần Võ Chiến Vương

Chương 406

Nếu như không có những người khác, mà Giang Thần lại ngại phiền phức, không chừng hắn sẽ trực tiếp đi tới Phi Long thành.

Bởi vì trong nạp giới của hắn vẫn còn có linh đan còn lại trước đó.

Thế nhưng thân là hội trưởng Thần Kiếm hội, phải vận chuyển công đoàn như thế nào lại là trách nhiệm của hắn. 

Kinh phí là quan trọng nhất, có tiền thì mới dễ làm mọi chuyện.

Các công đoàn khác, đều là đệ tử gia nhập giao nộp hội phí gia nhập, phí dụng không đồng đều, căn cứ vào sức ảnh hưởng của công đoàn mà định đoạt.

Mà đối với đệ tử Anh Hùng điện, phí dụng tuyệt đối không phải là vấn đề, điều kiện gia nhập công đoàn mới là trở ngại to lớn nhất của bọn họ. 

Cộng cả Ứng Vô Song vào, người gia nhập Thần Kiếm hội mới có mười hai người.

Lần này mang đội đi tới bí tàng, chi tiêu trước khi chiến đấu vừa vặn phải lấy ra từ bên trong hội phí gia nhập.

Có điều, hắn và Ứng Vô Song đều hiểu rõ những người này đều không có bao nhiêu tiền. 

Có thì có, thế nhưng một đường khổ tu tới nay, tất cả tiền đều tốn vào việc tu hành, cũng có đệ tử đến từ các gia tộc lớn, nhưng địa vị ở nhà lại không cao.

Sau khi nói rõ điểm ấy, những người này đều ngại ngùng nhìn về phía Giang Thần.

- Không sao, cứ giao cho ta là được rồi. 

Giang Thần không thèm để ý tới chút phí nhập hội ấy, trong lòng cũng đã có chủ ý.

Mọi người tiến vào Thánh thành, trực tiếp đi tới Thánh Phong thương hội.

Lúc này, thương hội rất náo nhiệt, người đến người đi, các tiểu nhị của thương hội càng bận tới mức tối mày tối mặt. 

Loại linh vật tiêu hao không ngừng được bán ra, trong đó lại lấy các loại linh đan làm chủ.

Điểm vừa khéo chính là, ở đây Giang Thần lại gặp phải Mặc Kiếm Phi cũng tới mua đồ.

Ở bên cạnh hắn còn có Mộ Dung Diên đi theo, hai người vung tiền như rác, ra tay rất xa hoa. 

Hai người nhìn thấy Giang Thần, sắc mặt rất quái lạ, ánh mắt của Mặc Kiếm Phi thì cừu thị hận không thể giết chết Giang Thần.

Vẻ oán hận của Mộ Dung Diên giống như là muốn ăn thịt Giang Thần vậy.

- Ngươi thực sự là bám dai như đỉa. 

Mặc Kiếm Phi nói, lại oán hận các thành viên khác của Thần Kiếm hội, bởi vì những người này mà làm hại hắn bị Lâm Kinh Vũ mạnh mẽ khiển trách một trận.

- Ngươi đang nói chuyện với ta sao?

Giang Thần hỏi. 

Một câu bắn trúng tử huyệt của Mặc Kiếm Phi, hắn nghiến răng nghiến lợi, nhưng không nói ra được một câu nào cả.

- Sớm muộn gì Kiếm Phi cũng sẽ vượt qua ngươi, vận may của ngươi không thể tới hết lần này đến lần khác được.

Mộ Dung Diên nói. 

Thiên phú của nàng không tốt, có thể dựa vào tài lực của Mộ Dung gia trở thành Thông thiên cảnh, nàng cũng tin Mặc Kiếm Phi ở dưới sự ủng hộ của nàng mà đạt tới Tôn giả.

Giang Thần, chỉ là người có vận may cứt chó mà thôi.

Vận may không thể vĩnh viễn làm bạn bên người, mà tài lực của Mộ Dung gia các nàng thì lại cuồn cuộn không ngừng. 

- Thua là thua, còn không thấy ngại nói vận khí.

Ứng Vô Song lạnh lùng nói.

- Tiện nhân nhà ngươi... 

Mộ Dung Diên không chút nghĩ ngợi đã muốn mở miệng mắng, nhưng chẳng biết vì sao, Giang Thần đứng ở đó, nàng cảm thấy gò má đau rát, cho nên vội vàng thu lại những lời định nói sau đó.

- Từ khi ngươi được Giang Thần này làm thoải mái, quả thật là càng ngày càng đắc ý!

Mộ Dung Diên khoanh tay trước ngực, nói: 

- Ta sẽ nói cho ngươi biết, ta nói hắn gặp vận may cứt chó là bởi vì hắn đi được tới ngày hôm nay tất cả đều là vận khí.

- Sau đó thì sao? Dựa theo như ngươi nói, tất cả cường giả đi tới một bước này cũng có thể coi là vận may hay sao?

Ứng Vô Song buồn cười nói. 

- Hừ, tất cả cường giả có được kỳ ngộ, mà trong đó của cải chiếm tỷ lệ lớn nhất, giống như nam nhân của ngươi, nghèo kiết xác.

Mộ Dung Diên nói xong lại vẫy vẫy tay với người cách đó không xa.

Tức thì có một vị quản sự thương hội nhiệt tình đi tới, hỏi nàng có dặn dò gì. 

- Ta muốn mua chút thứ hữu dụng, mang ta đi lên trên lầu nhìn chút.

Mộ Dung Diên nói.

- Được rồi. 

Quản sự dẫn đường ở phía trước, Mộ Dung Diên ném lại cho hai người một ánh mắt đắc ý, sau đó đi tới chỗ thang lầu.

- Sau khi nàng bị trục xuất ra khỏi Anh Hùng điện vẫn không thay đổi chút nào cả.

Ứng Vô Song nói. 

- Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.

Ứng Vô Song kỳ quái liếc mắt nhìn hắn, hỏi:

- Ngươi không tức giận sao? 

- Ta cần phải tức giận sao?

Giang Thần ra vẻ nghi hoặc nói.

- Nàng nói ngươi như vậy mà. 

- Nghèo túng? Ha ha, cũng không thể bởi vì một câu trào phúng của người khác mà lấy ra tất cả của cải được.

Giang Thần nhún vai một cái, đi đến cầu thang.

Điều không nghĩ tới chính là, hai người của thương hội đứng ở cửa thang gác lại ngăn cản hắn. 

- Thật ngại quá, bởi vì ngày hôm nay khá là đặc thù cho nên mấy tầng trên lầu đều phải là khách nhân của Thánh thành tiền trang thì mới có thể đi vào được.

Giang Thần ngẩn ra, liếc nhìn lầu một đang nóng bỏng của thương hội, biết không phải là đối phương đang cố ý làm khó dễ mình.

- Ngươi đang nói tới thứ này sao? 

Giang Thần cầm thẻ Kim Long, cười hỏi.

- Khách nhân tôn kính, thực sự ngại quá, mời lên.

Nhìn thấy thẻ Kim Long, người của thương hội tức thì cung kính tránh đường ra, để Giang Thần dẫn người đi lên trên. 

So với tầng thứ nhất, đồ vật bán ở phía trên còn tốt hơn, phẩm chất của linh đan càng thuần khiết hơn nữa.

- Sao các ngươi cũng có thể tới được vậy?

Mộ Dung Diên và Mặc Kiếm Phi lên trước một bước lại gặp phải bọn họ, hai người rất bất ngờ, đặc biệt là người trước, thứ nàng cố ý khoe khoang chính là tài lực. 

Kết quả Giang Thần cũng có thể ung dung tới đây, chuyện này không phải buồn cười sao?

Giữa lúc Mộ Dung Diên đang định làm chút gì đó thì một bóng người từ lầu ba đi tới.

Khi nhìn thấy Giang Thần nàng cao hứng nói: 

- Giang Thần, sao ngươi lại đến đây?

Không ngờ lại là Âm Sương!

Sau khi Mộ Dung Diên nhận ra cũng không thể tin được vào con mắt của chính mình. 

Bởi vì Âm Sương là thần tượng trong mắt của các nữ tử trong Thánh thành, không chỉ có xinh đẹp hào phóng, xuất thân cao quý mà năng lực cá nhân cũng rất mạnh.

Thường xuyên giao thiệp với các đại nhân vật, nghe nói có mấy người vì mời Âm Sương ăn một bữa cơm mà đã đồng ý đưa ra một cái giá bằng một kiện pháp khí.

Kết quả Âm Sương vẫn không đồng ý. 

Mà điều Mộ Dung Diên không thể tin tưởng được chính là, nữ nhân như vậy lại quen biết Giang Thần, quan hệ xem ra còn rất tốt, không khó để nhìn ra được hai người là bằng hữu chân chính.

Không chỉ có nàng kinh ngạc, ngay cả các khách hàng chung quanh cũng không thể tin được chuyện mà mình chứng kiến.

- Nhanh như vậy lại gặp mặt rồi. 

Giang Thần rất bất ngờ nói.

- Đúng đấy, ngươi tiểu đội trưởng cũng chuẩn bị cho chuyến đi bí tàng sao?

Âm Sương cười cười, cố ý ở trước mặt mọi người gọi Giang Thần là tiểu đội trưởng, mục đích là muốn cho Giang Thần nở mày nở mặt. 

Đồng thời còn muốn xem qua Giang Thần sẽ có phản ứng như thế nào.

- Tiểu đội trưởng?

Mọi người cả kinh, không hiểu ra sao, sao Giang Thần lại trở thành tiểu đội trưởng của Âm Sương cơ chứ? 

Chỉ là Ứng Vô Song biết Giang Thần đã đi Võ Phường cho nên cũng đoán ra được cái gì đó.

- Đến để mua ít đồ, nghe nói bí tàng là tiểu thế giới, nếu như không chuẩn bị thêm một chút, sẽ rất dễ chết người.

Giang Thần nói. 

Âm Sương gật gật đầu, rất là hài lòng đối với phản ứng của hắn, nàng nói:

- Vậy thì tốt, để ta làm người hướng dẫn cho ngươi đi.

Âm Sương là người bán đấu giá, hơn nữa chỉ có khi bán đấu những vật phẩm hàng đầu thì mới xuất hiện. Không phải là quản sự thương hội, chưa từng có từng làm người hướng dẫn cho người khác. 

Có thể tưởng tượng ra được, trong lòng của mọi người rất là khiếp sợ.

- Ngươi cũng phải chuẩn bị vì bí tàng, sao lúc này còn muốn quan tâm tới chuyện làm ăn như vậy chứ?

Câu nói của Giang Thần làm người ta trợn tròn mắt, không biết hắn không hiểu thật hay là giả vờ không hiểu, hoàn toàn không quan tâm đến trọng điểm. 

- Cũng không thiếu chút thời gian này, đi thôi.

Âm Sương khẽ mỉm cười, chỉ cảm thấy đối mặt với Giang Thần ở trong hoàn cảnh lúc này rất là thú vị.

Người của Thần Kiếm hội bỗng cảm thấy phấn chấn, vẻ mặt hưng phấn giống như là cắn đan dược vậy. 

Bọn họ vốn tưởng rằng Giang Thần ngoại trừ kiếm thuật tuyệt vời ra thì chính là một tu sĩ nghèo dốc lòng tu luyện.

Lại không nghĩ rằng hắn lại là bằng hữu với Âm Sương, chỉ riêng nhân mạch như vậy cũng đã có giá trị không nhỏ.
Bình Luận (0)
Comment