Thần Võ Chiến Vương

Chương 410

Không giống mị lực của Nguyệt Lam Thanh, Âm Sương còn càng mê người hơn nữa.

Từ phản ứng của mọi người là có thể nhìn ra, khi Nguyệt Lam Thanh đến, tuyệt đại đa số người đều sôi trào.

Có điều người khá là có danh vọng và địa vị ở trong đó vẫn có biểu hiện rất hờ hững. 

Nhưng Âm Sương vừa đến, cho dù là ai thì cũng rất động lòng, giống như có thể nhìn thấy Âm Sương ở đây là một chuyện rất chuyện khó khăn vậy.

Vì vậy, khi Âm Sương gọi Giang Thần lên, trong lòng mọi người đã nổi lên sóng to gió lớn.

Ngay cả Lệ Nam Tinh và những người trong mười vị trí đầu Thăng Long bảng hạng nhất cũng ném ánh mắt khác thường tới. 

Nữ tử không ngừng kêu gào vừa nãy á khẩu không trả lời được, hai tay buông xuống, có chút si ngốc ngẩng đầu lên.

- Hiện giờ các ngươi đã cảm thấy Giang Thần đủ tư cách để nói chuyện này chưa?

Ứng Vô Song lạnh lùng hỏi. 

Không ai trả lời, nhưng đây cũng là một loại trả lời.

Người có thể có quan hệ tốt như vậy với Âm Sương, nhất định sẽ không tầm thường, đừng nói là đánh giá Nguyệt Lam Thanh, mắng nàng cũng được.

Lãnh Xuy Huyết bĩu môi, lùi vào trong đám người. 

Khi lên tới không trung, Giang Thần nói:

- Cảm tạ Âm Sương cô nương đã giải vây cho ta.

- Giang Thần, giọng điệu này của ngươi không hề giống đại sư đó, ngươi và Xuất Vân đại sư, đâu mới thật sự là ngươi? 

Trải qua thời gian một ngày, rốt cuộc Âm Sương đã tiêu hóa được sự thực Giang Thần chính là Xuất Vân đại sư.

Sau đó, nàng thu thập tất cả tình báo có liên quan tới Giang Thần, biết được một tháng trước hắn đã đại náo một hồi ở Hỏa vực.

Điều này cũng rất ăn khớp với việc trước đó Xuất Vân đại sư trước nói đang chuẩn bị cho chiến tranh. 

Sau khi tìm hiểu kỹ, nàng biết ân oán của Giang Thần và Hắc Long thành cùng với Đại Hạ vương triều.

Sau khi xem xong tình báo, Âm Sương bị Giang Thần hấp dẫn rất sâu.

Người ta thường nói thiên tài quật khởi từ nghịch cảnh mới là đáng sợ nhất. 

Thế nhưng, Âm Sương biết người như thế quả thật rất ít.

Coi như thật sự có người từ gia đình bình thường quật khởi, trở thành một thành viên của Thăng Long bảng hạng nhất thì cũng phải bái vào danh sư, hoặc là được các thế lực lớn vừa ý, bồi dưỡng trọng điểm.

Thế nhưng nào có người nào như Giang Thần, từng bước từng bước, trở về từ cõi chết. 

Đặc biệt là việc ngụy trang thân phận thành Xuất Vân đại sư, từ bên trong chuyện này Âm Sương đã cảm nhận được sự bất đắc dĩ của Giang Thần.

Nhưng nếu không có một cái thân phận huyền diệu khó hiểu để làm kinh sợ thế lực khắp nơi trong Long vực mà trực tiếp lộ ra việc hắn có linh đan có thể trợ giúp người khác khai phá kỳ mạch, tất nhiên sẽ bị cướp giật.

Sau đó, thông qua của cải chiếm được, rèn đúc vũ khí ở Chung Linh Sơn, dùng tu vi Thông thiên cảnh lật đổ Hắc Long thành, lại diệt hoàng quyền. 

Từ trong lòng Âm Sương đã cảm thấy hắn rất ghê gớm.

- Hả?

Giang Thần không biết nên trả lời như thế nào, nói đúng ra, Xuất Vân đại sư chính là bản thân hắn, một Giang Thần không bị ràng buộc và hạn chế. 

- Đều là ta.

Giang Thần nói như vậy.

- Cảm ơn ngươi. 

Âm Sương đột nhiên ôn nhu nói với hắn.

- Hả?

Giang Thần có chút không rõ nhìn sang. 

- Chuyện quan trọng như vậy, ngươi lại lựa chọn tin tưởng ta, ta sẽ không phụ kỳ vọng của ngươi.

Âm Sương nói xong, gò má ửng đỏ, giống như một nữ nhân nho nhỏ.

Dáng dấp như vậy làm cho người phía dưới nhìn thấy, ánh mắt đố kỵ đến phát điên rơi vào trên người của Giang Thần. 

Người này, rốt cuộc có lai lịch gì?

- Tiểu đội trưởng, nhanh như vậy lại gặp mặt rồi.

Lúc này, Hàn Ty Minh đứng trong năm mươi vị trí đầu Thăng Long bảng hạng nhất cũng đến trước người Giang Thần, cũng xưng hô Giang Thần là tiểu đội trưởng. 

Cho dù Hàn Ty Minh không sánh được với đám người Lệ Nam Tinh kia, thế nhưng cũng là tồn tại năm mươi vị trí đầu bên trong mấy ngàn người ở đây.

Hắn gọi một tiếng tiểu đội trưởng làm cho không ít người càng hiếu kỳ hơn với thân phận của Giang Thần.

Mà ở phía dưới, vị nữ tử chỉ trích Giang Thần trốn ở trong đám người, rất sợ bị người khác thấy. 

Nguyệt Lam Thanh nhìn về phía Giang Thần, nương theo địa vị của hắn tăng lên, nàng càng ngày càng để ý tới Giang Thần hơn.

- Được rồi!

Đột nhiên, cường giả mở kết giới ra hô to một tiếng, thông báo cho tất cả mọi người chuẩn bị sẵn sàng. 

Tức thì, mấy ngàn người chờ xuất phát, nhìn về phía phương hướng khe suối.

Chỉ thấy ở trên bầu trời nơi đó, cảnh tượng đột nhiên biến hóa, giống như xé rách một bức tranh ra, kết quả lại phát hiện ra bên trong còn có một bức tranh khác nữa.

Chỗ hổng xé ra càng lúc càng lớn, người bên ngoài có thể nhìn thấy được cảnh tượng bên trong, cũng không có chỗ gì khác biết, có núi có nước có rừng rậm. 

- Người đi vào nhớ kỹ, vị trí mở ra lần sau không phải cố định, sau khi các ngươi tiến vào sẽ nhận được chỉ dẫn, phía trên kia sẽ cho biết vị trí mới của cửa ra.

Một cường giả của thế lực khác la lớn.

Giang Thần bắt chuyện với người của Thần Kiếm hội, đồng thời đi vào. 

- Lối đi vào tiểu thế giới đang không ngừng biến hóa, coi như là đồng thời đi vào thì cũng không thể bảo đảm ở cùng nhau được, vì lẽ đó không cần phải làm lỡ thời gian.

Các cường giả nhìn thấy đại đa số người vẫn còn đang do dự, không khỏi thúc giục.

Nghe thấy hắn nói như thế, mọi người cũng không chần chờ nữa, cả đám nối đuôi nhau tràn vào trong. 

Thần Kiếm hội ít người, sau khi nghe thấy lời này, mười mấy người đã tập kết, đều rất hiểu ngầm đi về phía lối vào.

Khi người xuyên qua hai không gian, bọn họ cảm nhận được cảm giác hôn mê rất mạnh, trời đất quay cuồng, cũng không nhìn được nam bắc ra sao cả.

- Trình độ thật là thấp. 

Giang Thần thầm oán giận nói ở trong lòng, mặc dù nói là mạnh mẽ phá tan kết giới, tuy nhiên có thể làm được tới mức làm cho người xuyên tới xuyên lui không phải chịu ảnh hướng trái chiều.

Thế nhưng, thủ đoạn của những cường giả Long vực này thực sự quá thấp, vẫn còn dừng lại ở trình độ của người mới học.

Chờ đến khi hắn thích ứng được mới phát hiện ra mình đang đưa thân vào trong không vực xa lạ. 

- Hả?

Giang Thần đột nhiên cảm giác được có một nguồn lực lượng đặt ở trên người mình, làm cho thân thể của hắn không ngừng rơi xuống, làm cho hắn phải nhanh chóng vận chuyển Thiên chi hoàn mới dừng lại được.

- Không ngờ trọng lực của thế giới này lại không giống bên kia! 

Giang Thần kinh ngạc nghĩ vậy, ở bên ngoài chỉ cần nhẹ nhàng vận chuyển Thiên chi hoàn là đã có thể duy trì phi hành rồi.

Nhưng ở đây, cần phải toàn lực ứng phó.

Giang Thần lập tức đáp xuống mặt đất, tiếp theo mới phát hiện ra mình chỉ có một thân một mình, các thành viên khác của Thần Kiếm hội cũng không thấy đâu cả. 

Bởi vì không biết địa đồ bên trong tiểu thế giới cho nên bọn họ cũng không thương lượng địa điểm chạm mặt.

Trong một tháng sau đó, có khả năng sẽ không gặp được bọn họ, cũng có thể ngày mai sẽ đụng phải bọn họ.

- Tại sao bí tàng lại phải xây ở bên trong tiểu thế giới cơ chứ, muốn tìm thực sự là phiền phức. 

Giang Thần leo lên một tòa núi cao, tất cả mọi thứ ở trong tầm mắt của hắn đều là cảnh sắc xinh đẹp, không có thứ gì có quan hệ với bí tàng.

Thế nhưng nếu luôn phi hành tiêu hao sẽ rất lớn, không thể bay ngang qua bầu trời giống như ở bên ngoài, lục soát khắp nơi được.

- Hả? 

Giang Thần nghĩ đến khi mình vẫn còn là Thần Du cảnh, hắn đã thông qua công pháp huyền bí mà phi hành.

Vừa vặn có thể dùng ở trong này, cho dù so với bên ngoài rất mất công sức, thế nhưng so với thông qua Thiên chi hoàn xoay quanh để làm cho thân thể bay lên không thì còn tiết kiệm được không ít công lực.

Bay được một lúc, Giang Thần đã nhìn thấy những người khác đang ở trên mặt đất. 

Sở dĩ gọi là tiểu thế giới, cũng không phải là không có đạo lý, không phải đại lục hoàn chỉnh, không gian nhỏ hơn rất nhiều.

Nếu như là ở Cửu Thiên đại lục, tùy cơ xuất hiện ở các nơi, mấy ngàn người có khả năng cả đời cũng không gặp được lẫn nhau.

- Hả? 

Khi Giang Thần bay qua một cánh rừng lại trở lại, hắn phát hiện ra có người đang chiến đấu.

- Ha ha ha, tiểu thế giới có ý vị như thế nào chứ? Cũng đồng nghĩa không có các thế lực lớn ràng buộc, không có thân phận khác biệt, muốn làm cái gì thì làm cái đó, cũng sẽ không bị các thế lực ở bên ngoài cảm ứng được.

- Chỉ cần lau cái mông cho khô ráo, ai cũng không biết được chúng ta đã làm gì. 

- Mỹ nữ, nhận mệnh đi!
Bình Luận (0)
Comment