Thần Võ Chiến Vương

Chương 417

- Không ngờ ta lại nghĩ tới việc giết hắn.

Nhìn thấy thực lực của Giang Thần, rốt cuộc Lãnh Xuy Huyết đã ý thức được mình và Giang Thần chênh lệch bao nhiêu, cũng biết rõ hành vi trước đó ngu xuẩn bao nhiêu.

- Liễu Sát Dương à Liễu Sát Dương, ngươi bị chết không oan chút nào.

Hắn thầm nói ở trong lòng, sau đó đàng hoàng dẫn đường, không dám manh động.

- Trước tiên nghỉ ngơi một chút đi.

Bỗng nhiên, Giang Thần theo ở phía sau mở miệng nói.

Lãnh Xuy Huyết cảm thấy có chút không rõ, hắn đã sớm phát hiện ra phương pháp phi hành của Giang Thần là thông qua công pháp huyền bí, không phải trực tiếp vận chuyển Thiên chi hoàn, tiết kiệm công lực tiêu hao.

Hắn còn chưa hô mệt, cho nên Giang Thần lại càng không cần nghỉ ngơi mới đúng.

Chiến đấu mới vừa rồi cũng là nghiền ép, không có tiêu hao kịch liệt gì cả.

Quay đầu nhìn lại, da dẻ toàn thân Giang Thần đỏ chót, trên mặt có thể nhìn thấy được từng cái gân xanh đang nổi lên.

- Ngươi một lần hấp thu quá nhiều Thần Long Châu, thân thể không chịu nổi.

Lãnh Xuy Huyết vội nói.

Giống như uống rượu mạnh vậy, lúc vừa bắt đầu sẽ không có chuyện gì, đợi đến khi kình lực của rượu tới mới là lúc nó muốn đòi mạng.

Giang Thần chỉ cảm thấy lực lượng thần long trong cơ thể đã đạt đến trình độ một rồng một tượng, còn đang tăng lên.

Long Tượng công tiến vào tầng thứ hai, chuyện này vốn là việc tốt, nhưng thân thể của hắn mới chỉ là Thông thiên cảnh tầng ba.

Đúng như Hắc Long trước đó đã nói, nếu như cảnh giới không đổi mà Long Tượng công tiến vào tầng thứ ba, hắn sẽ bạo thể mà chết.

Lúc này, lực lượng thần long đã tới nhị long tam tượng, chỉ thiếu chút nữa sẽ tiến vào tầng thứ ba.

- Ta muốn đột phá cảnh giới, hộ pháp giúp ta.

Giang Thần rơi vào trên một gốc đại thụ, chiếm một cái tổ chim rất lớn làm chỗ ngồi.

Vẻ mặt của Lãnh Xuy Huyết đi theo tới rất phức tạp, lúc này là lúc Giang Thần yếu ớt nhất, trước tiên không nói tới giết chết, chỉ riêng việc hắn chạy trốn nhất định có thể thành công.

Thế nhưng, hắn giãy dụa một lúc, lại lựa chọn xoay quanh ở trên bầu trời cây đại thụ này.

Giang Thần cố gắng ổn định lực lượng thần long, nhưng không làm nên chuyện gì, hắn không thể làm gì khác hơn là ăn vào linh đan đột phá, vận chuyển công pháp Thiên cấp, thông qua Thần mạch để hấp thu năng lượng thiên địa.

Cứ như vậy, thân thể của hắn giống như là xung đột từ bên trong, mấy cỗ năng lượng kia bất cứ lúc nào cũng sẽ nổ tung.

Cũng không lâu sau, một tiếng vang trầm thấp từ trong cơ thể của Giang Thần vang lên, cả cánh rừng theo tiếng mà đứt.

Thân thể của Giang Thần nằm ngửa ở bên trong ổ chim.

Hắn đưa tay sờ cái bụng, chỉ lo sẽ gặp phải tình cảnh bàn tay đẫm máu, cũng còn may tất cả đều bình thường.

Chờ tới lúc hắn một lần nữa thức dậy, cảnh giới đã thuận lợi đột phá, đạt đến Thông thiên cảnh tầng bốn.

Thân thể biến hóa, có thể chịu đựng được lực lượng nhị long tam tượng.

- Cũng còn may vừa rồi không có chiến đấu.

Giang Thần nghĩ lại cũng có chút nghĩ mà sợ, hắn nhìn Thần Long Châu chỉ to bằng trứng gà kia, hắn hấp thu toàn bộ, không nghĩ tới mọi chuyện lại thành như vậy.

- Không sao chứ?

Âm thanh của Lãnh Xuy Huyết từ giữa không trung truyền đến.

Giang Thần rất bất ngờ ngẩng đầu lên, nói:

- Không ngờ ngươi lại ở đây

- Ta cần hoàng huyết bên trong cơ thể ngươi.

Lãnh Xuy Huyết nói.

Giang Thần suy nghĩ một chút, nói:

- Ngươi hẳn phải biết, nếu như ta thật nắm giữ hoàng huyết thì không thể là người Anh Hùng điện được.

- Vì lẽ đó ngươi mới chịu cầu ta giữ kín bí mật.

Lãnh Xuy Huyết thấy hắn nói ra, cũng để lộ ra ý của mình.

Giang Thần gật gật đầu, trong lòng có chút băn khoăn, người này thực sự quá dễ lừa.

- Hả?

Dường như Lãnh Xuy Huyết đang phát hiện ra cái gì đó mà nắm chìa khoá ở trên tay, cũng nói:

- Hai người khác ở ngay gần đây.

Giang Thần gật gật đầu, từ trong nạp giới lấy ra mặt nạ mang theo.

- Đi thôi.

Lãnh Xuy Huyết không nhiều lời, tiếp tục dẫn đường ở phía trước.

Cũng không lâu sau, hai người dừng lại ở trên bầu trời của một con sông lớn.

Thần thức của Giang Thần cảm ứng được cách đó không xa đang có người lại đây, hơn nữa nhân số không chỉ có hai người.

- Có khả năng bọn họ đã tìm được trợ thủ.

Lãnh Xuy Huyết cau mày nói.

- Trợ thủ?

- Người của Anh Hùng điện các ngươi vừa nãy vì bảo vật mà cũng có thể vô liêm sỉ như vậy, Tà Vân điện cũng không ngoại lệ, ba chiếc chìa khóa, cũng có ý nghĩa sau đó bảo vật sẽ chia ra làm ba phần.

Lãnh Xuy Huyết giải thích.

Chìa khoá chỉ là manh mối để tìm được bảo vật, sau khi tìm được, bất kể là đối với người nào, hai người khác đều là kẻ vướng tay, đương nhiên sẽ không muốn chia đều rồi.

- Ngươi hợp tác với ta cũng là vì đề cao sức chiến đấu bên này đúng không?

Giang Thần nói.

- Xin ngươi, tìm người hỗ trợ, nguyên tắc thứ nhất là thực lực không thể cao hơn bản thân quá nhiều.

Đương nhiên Lãnh Xuy Huyết sẽ không tùy tiện thừa nhận.

Có điều hắn nói cũng có đạo lý, người giúp đỡ tìm đến còn mạnh hơn chính mình, nói không chừng bản thân mình sẽ may áo cho những người khác.

Rất nhanh, người nắm giữ hai chiếc chìa khóa khác đã trước sau xuất hiện.

- Tốc độ của các ngươi quá chậm.

Lãnh Xuy Huyết vừa mới đi tới không bao lâu bất mãn oán giận nói một câu.

- Vậy cũng chỉ có thể nói rõ ngươi cách quá gần, chúng ta ở khá xa mà thôi.

Hai người khác của Tà Vân điện là một nam một nữ, hình tượng của nam tử phù hợp với ấn tượng của rất nhiều người về Tà Vân điện.

Loại điên cuồng để lộ ra từ trong xương, cùng vẻ giả dối và hung tàn có thể trực tiếp nhìn ra từ trên tướng mạo.

Nữ tử kia thì lại làm cho Giang Thần sáng mắt lên, nàng mặc linh giáp, lại để lộ ra 80% da thịt trên thân thể.

Bởi vì chỉ mặc ở chỗ yếu hại, thậm chí Giang Thần còn có thể nhìn thấy trên rốn của đối phương còn có một điểm lõm xuống, rất mê người.

Khuôn mặt trái xoan thon dài để lộ ra vẻ xinh đẹp và gợi cảm, không ngần ngại với ánh mắt cuồng nhiệt của nam nhân chút nào.

Đội ngũ đi theo bọn họ có năm, sáu người, thực lực đúng như Lãnh Xuy Huyết nói, so với bọn họ đều yếu hơn một chút.

- Không cần phải lãng phí thời gian, đâu đâu cũng có người bay tới bay lui, không chừng sẽ bị phát hiện ra.

Dường như tính nhẫn nại của nam tử kia cũng không quá tốt, hắn thúc giục một câu.

Tiếp đó, ba người Tà Vân điện ném chìa khoá về phía không trung.

Ba chiếc chìa khóa hấp dẫn lẫn nhau, va vào nhau ở trên không trung, chắp vá thành một cái mâm tròn.

Mâm tròn phát ra ánh sáng nhàn nhạt, đồng thời nhanh chóng xoay tròn.

Ở trong quá trình này, dòng sông dưới chân bọn họ truyền đến động tĩnh không nhỏ.

Đầu tiên là nước sông xuất hiện cuộn sóng không nhỏ, tiếp theo kịch liệt cuồn cuộn, cũng không lâu sau, một cây cầu đi xuống dưới hiện lên trước mặt nước.

Bao gồm cả Giang Thần ở bên trong, khi nhìn thấy tình cảnh này, tất cả đều cảm thấy chờ mong đối với cây cầu đi xuống chỗ đồ vật.

- Chúng ta đi xuống đi.

Lãnh Xuy Huyết nói, đang muốn xông lên phía trước.

- Chờ một chút.

Kết quả đôi nam nữ của Tà Vân điện gọi hắn lại, để lộ ra nụ cười cổ quái.

- Lãnh Xuy Huyết, nhiệm vụ của ngươi đã hoàn thành, có thể rời đi.

Nam tử kia dùng giọng ồm ồm nói.

Lãnh Xuy Huyết ngẩn ra, sau khi hiểu rõ xảy ra chuyện gì hắn tức giận đến không nhẹ, cả giận nói:

- Các ngươi muốn đá văng ra ta sao?

- Còn chưa đủ rõ ràng sao?

Nữ tử kia nở nụ cười phong tình vạn chủng, nói:

- Thực lực của ngươi thấp nhất, lại chỉ mang tới một người, không có tư cách tranh cùng chúng ta. Tiểu Xuy Huyết, chúng ta làm vậy là vì muốn tốt cho ngươi, tránh cho xuống phía dưới, nhìn thấy bảo vật lại phải mất máu.

- Trưởng lão đưa ra ba chiếc chìa khóa chính là có ý cạnh tranh, ngươi không xứng, như vậy thì lập tức đi đi.

Nam tử kia lạnh lùng nói.

Lãnh Xuy Huyết cắn răng, nhìn sang Giang Thần, người sau gật đầu một cái với hắn.

- Nếu như ta nói không thì sao?

Lãnh Xuy Huyết lập tức có lực lượng mười phần, nhìn về phía hai người hỏi một câu.

Biến hóa này, đám người đối diện đều nhìn vào trong mắt, ánh mắt của bọn họ đều nhìn về phía Giang Thần đang đeo mặt nạ.
Bình Luận (0)
Comment