Trong ngọn núi lớn đang có một đội người di chuyển loạn ở trong mây mù.
Tình huống như thế, lẽ ra bọn họ nên bay lên trên không trung đào mạng, thế nhưng nhìn dáng vẻ của bọn họ, không phải là không muốn, mà là không thể.
Mỗi người đều mệt tới mức bở hơi tai, vai run run, cũng chỉ có thanh niên cầm đầu là còn hơi tốt một chút mà thôi.
- Không nên có ý đồ tham lam.
Trong đội ngũ, có người bất đắc dĩ mở miệng nói.
Lời này đã kích thích một nữ nhân xinh đẹp khác, đôi mắt hạnh đẹp đẽ của nàng nhìn về phía người nói chuyện, nói:
- Ngươi có ý gì? Đang chỉ trích ta sao?
Nàng có dáng người yểu điệu, da thịt trắng hơn tuyết, dung mạo có thể được xưng tụng là tuyệt mỹ, dù cho hiện tại mái tóc ngổn ngang rối tung, mồ hôi chảy đầy mặt thì vẫn không che dấu được sắc đẹp của nàng.
Người nói chuyện cúi đầu, lầu bầu vài câu mơ hồ không rõ.
Nguyệt Lam Thanh rất không cam tâm, lại nhìn về phía người dẫn đầu, nói:
- Nam Tinh sư huynh, ta thực sự không biết trong núi có bày trận thế đáng sợ như vậy, ta chỉ cho rằng có báu vật mà thôi.
- Đặt suy nghĩ vào nan đề trước mắt đi.
Lệ Nam Tinh lạnh nhạt nói, đôi mắt u buồn của hắn nhìn khắp nơi, dường như muốn tìm ra cái gì ở trong mây mù vậy.
Đột nhiên, mây mù xung quanh mọi người dùng tốc độ cực kỳ nhanh chóng trở nên nhạt đi, tầm mắt trở nên rộng rãi sáng sủa, có thể nhìn thấy rõ vị trí hiện tại của mình.
Thế nhưng lúc bọn họ muốn bay đi lại phát hiện ra mây mù vẫn vẫn còn ở đó.
Bọn họ có thể nhìn thấy trên bầu trời xa xa đang xảy ra một màn, cũng chính là cảnh sau lời nói của Tô Hình có vô số người lựa chọn phản bội Anh Hùng điện.
Từ bên trong lời đối thoại có thể nghe ra là một cửa ra khác đã biến mất, chỉ còn lại bên Tà Vân điện này mà thôi.
Sau khi tất cả mọi người tỏ thái độ, không biết Tô Hình vô tình hay cố ý mà liếc mắt nhìn bên này một cái.
- Hắn cố ý để chúng ta nhìn thấy chuyện này.
Lập tức đã có người kịp phản ứng lại.
Sự thực quả thực là như vậy, ở trong mắt của người bên ngoài, mây mù vẫn ở đó, cũng không nhìn thấy bóng người của bọn họ đâu cả.
- Tà Vân điện dã tâm bừng bừng, muốn đoạt lại Long vực!
Ngoại trừ Nguyệt Lam Thanh ra, những người khác đều là đội viên của Lệ Nam Tinh, cũng chính là đệ tử Anh Hùng điện.
- Nhất định tất cả những chuyện này đã được bố trí từ sớm, cố ý dụ dỗ ta mắc câu.
Nguyệt Lam Thanh nói.
Nàng nói như vậy là muốn che dấu sự ngu xuẩn của chính mình.
Người sai không phải là nàng, mà là thế giới này.
Lúc trước đội ngũ của bọn họ đi qua ngọn núi này, mọi người rất có hứng thú đối với những mây mù này.
Khi đang quan sát, Nguyệt Lam Thanh không thể chờ đợi được nữa mà đáng xuống ngọn núi này, làm liên lụy những người khác bị nhốt.
Vì vậy người nghe thấy nàng còn nói ra lời trốn tránh trách nhiệm, trong lòng mọi người rất không thoải mái.
Lúc này, Tô Hình đi tới đỉnh đầu của bọn họ, ở trên cao nhìn xuống bọn họ.
Nói đúng ra, là nhìn Lệ Nam Tinh.
- Lần này, là ta thắng.
Tô Hình nói.
Lệ Nam Tinh mở miệng muốn nói cái gì đó, thế nhưng lại lắc đầu, thở dài một hơi, chẳng muốn đi nói gì nữa.
- Không cần giả vờ giả vịt, sau khi người của Anh Hùng điện mất đi ngươi sẽ không có sức chiến đấu để thay đổi cái gì nữa.
Tô Hình lạnh lùng nói.
Lệ Nam Tinh vẫn không nói như cũ, ra vẻ ngươi nói cái gì thì chính là cái đó.
Nhưng cảnh này đã làm Tô Hình tức giận không nhẹ, hắn nói:
- Vậy ngươi nói một chút xem ngươi còn có biện pháp gì nữa sao?
- Lời này của ngươi, ngu xuẩn đến mức khiến cho người ta phải cười lớn.
Lệ Nam Tinh nói.
Cũng đúng, có biện pháp đào mạng gì đó, chẳng lẽ ta sẽ nói cho ngươi biết hay sao
Tô Hình cắn răng một cái, cả giận nói:
- Vậy ta nói cho ngươi biết, sức chiến đấu cuối cùng của Anh Hùng điện các ngươi sẽ toàn quân bị diệt trong nửa canh giờ nữa.
- Ta sẽ ngưng tụ sức chiến đấu của tất cả mọi người thành Tam Quỷ Tuyệt Trận, ngay cả là ngươi cũng sẽ không chống đỡ được, ngoài ra, ta và Mộ Dung Long lại là hai lá vương bài, coi như ngươi không ở trong núi thì cũng không thắng được chúng ta!
Khi Lệ Nam Tinh nghe đến Tam Quỷ Tuyệt Trận, trên mặt hắn hiện lên vẻ dị dạng, nhưng hắn che giấu vô cùng tốt.
- Ngươi quá tham lam.
Lệ Nam Tinh nói.
- Cái gì?
Tô Hình không hiểu hắn nói vậy là có ý gì.
- Hiện giờ ngươi mang theo những người này rời đi cũng coi như là thắng lợi, nhưng ngươi muốn hoàn toàn thắng lợi, muốn để bọn họ lập đầu danh trạng là nét bút hỏng của ngươi.
Lệ Nam Tinh nói.
- Ta làm như vậy, không có sơ hở nào cả.
Tô Hình tự tin nói.
- Không nhất định.
Lệ Nam Tinh nói.
Tô Hình hít sâu một hơi, biết tranh luận với hắn không có tác dụng, nhưng nghĩ tới hiện tại mình đang nắm giữ ưu thế, hắn không khỏi cười lạnh một tiếng.
- Chờ tới lúc tất cả kết thúc, để ta xem ngươi còn nói được cái gì nữa không.
Để lại câu nói này, Tô Hình định rời đi.
- Chờ chút!
Nguyệt Lam Thanh vẫn xoắn xuýt do dự đột nhiên mở miệng, nói:
- Tô Hình sư huynh, ta không phải là người Anh Hùng điện, ta cũng không muốn chết ở chỗ này!
- Nguyệt Lam Thanh! Là ngươi hại chúng ta bị nhốt vào trong núi, ngươi không ngại ngùng nói ra lời như vậy hay sao?
- Ngươi làm như vậy còn xứng là tứ đại mỹ nữ nữa sao?
- Trong lòng quá xấu xí!
Mỗi một người trong đội ngũ của Lệ Nam Tinh đều xù lông, ánh mắt kia hận không ăn tươi nuốt sống nàng.
- Nên hiểu rõ! Là các ngươi làm liên lụy tới ta đó, biết không? Nếu như không phải Tà Vân điện đối phó các ngươi, tại sao có thể có cạm bẫy ở nơi này cơ chứ?
Nguyệt Lam Thanh tức giận nói.
- Nữ nhân đáng chết nhà ngươi!
Lời này đã làm cho lửa giận của mọi người tăng vọt, đang muốn ra tay.
Có điều ở dưới con mắt của Lệ Nam Tinh, bọn họ phải khắc chế chính mình.
- Có thể.
Tô Hình rất tình nguyện khi nhìn thấy một màn như vậy, hắn tiện tay nâng lên một chút, Nguyệt Lam Thanh đã từ trên mặt đất bay đến trên không trung, thoát khỏi trận pháp hạn chế.
- Đa tạ Tô Hình sư huynh.
Rốt cuộc Nguyệt Lam Thanh đã nở một nụ cười, cũng mặc kệ người ở bên dưới ngọn núi mà theo Tô Hình rời khỏi nơi này.
Tô Hình cười lớn một tiếng, mang theo nàng đi tới vách núi.
- Nguyệt cô nương, cứ ở đây nhìn trận trò hay này với ta đi.
Tô Hình nói.
- Ừm.
Sau khi Nguyệt Lam Thanh thoát hiểm cũng không thất thố như vậy nữa, thế nhưng bởi vì kiêng kỵ Tô Hình cho nên nàng cũng không dám lạnh nhạt giống bình thường nữa.
Cũng còn may không chờ đợi được bao lâu thì lại có tin tức truyền đến, Giang Thần suất lĩnh lực lượng còn sót lại của Anh Hùng điện chạy tới bên này.
Tô Hình vung tay lên, Tam Quỷ Tuyệt Trận được bố trí ở trên bầu trời.
Đối với người của Tà Vân điện, cứu Lệ Nam Tinh ra mới là chuyện quan trọng nhất, chỉ cần bảo đảm bọn họ không làm được điểm ấy thì sẽ không có sơ hở nào cả.
- Giang Thần? Là Giang Thần xếp hạng thứ chín mươi tám kia sao?
Nguyệt Lam Thanh bỗng nhiên nói.
- Hẳn là vậy.
Tô Hình không quá rõ, thế nhưng trực giác đã nói cho hắn hẳn là cùng một người.
- Anh hùng điện này không còn ai nữa sao? Sao lại để một người như vậy mang đội lại đây chứ?
Nguyệt Lam Thanh nói một câu xuất phát từ nội tâm.
- Ồ? Dường như Nguyệt cô nương có hiểu biết về hắn sao?
Tô Hình hiếu kỳ nói.
- Đúng vậy.
Nguyệt Lam Thanh gật gật đầu, nàng nói chuyện lúc mới tiến vào, chuyện Giang Thần anh hùng cứu mỹ nhân kia, đương nhiên ở trong miệng của nàng, tất cả mọi chuyện đều là do Giang Thần sắp xếp.
Đối với thật giả của lời này, Tô Hình không để ý tới mà nở một cười rồi bỏ qua.
Rất nhanh, bóng người của Giang Thần đã xuất hiện ở trong tầm mắt.
Điều làm cho người ta kinh ngạc chính là, chỉ có một mình Giang Thần, các thành viên khác của Anh Hùng điện không xuất hiện.
- Giang Thần này? Sao lại không giống như ban đầu chứ?
Nguyệt Lam Thanh sửng sốt một chút, chỉ thấy trên người Giang Thần mặc chiến giáp màu vàng, oai hùng phi phàm, mái tóc màu đen phấp phới, ánh sáng màu vàng quấn quanh làm cho người ta nhìn qua hắn như là một đám lửa đang thiêu đốt hừng hực vậy.
Giữa hai hàng lông mày, có thể thấy rõ đồ văn của Thiên Phượng Cao gia, con ngươi đen kịt cũng có ánh sáng khó mà nhận ra được, ánh mắt sáng sủa, để lộ hết sự sắc bén.
- Người Tà Vân điện, đi ra nhận lấy cái chết!