Chiêu thu tướng lĩnh sắp bắt đầu, Giang Thần rời khỏi trà lâu rồi đi tới địa điểm báo danh.
Ở trung tâm thành của Kiếm Thần thành, trên một mảnh quảng trường rộng rãi.
Vô số binh lính đứng ở dọc theo quảng trường, ngăn cách đoàn người ở bên ngoài, đồng thời có thể nhìn thấy được ở trên quảng trường đang có người của Vô Lượng Kiếm phái bố trí cái gì đó.
Từ sáng sớm đã bắt đầu, đến hiện giờ đã gần như hoàn thành.
Khi các trưởng lão của Vô Lượng Kiếm phái xuất hiện, đám người đã sớm chờ mong không ngớt dần dần sôi trào lên.
Ánh mắt của mọi người rơi bị Vô Lượng Kiếm phái trưởng lão chen chúc vài tên mặc giáp Chiến Sĩ trên người.
Ở trước ngực của bọn họ khôi giáp trên, có Phi Long hoàng triều độc nhất vô nhị đồ đằng, một con giương nanh múa vuốt, cưỡi mây đạp gió thần long.
- Phi Long hoàng triều chiêu thu năm tướng lĩnh, chống đỡ quân phản loạn, làm nam nhi trên đời, nên tạo ra chiến công vô thượng, trở thành người bất phàm mới xứng là nam nhi.
- Người trở thành tướng lĩnh sẽ trở thành Chiến tướng của Phi Long hoàng triều, phúc lợi đãi ngộ sẽ không bạc đãi các ngươi, cũng bảo đảm trong thời gian ngắn nhất các ngươi sẽ trở thành Tôn giả.
Người của Phi Long hoàng triều nói chuyện rất trực tiếp, không quanh co lòng vòng mà gọn gàng dứt khoát nói cho mọi người biết những thứ này.
Sau đó là trưởng lão của Vô Lượng Kiếm phái đứng ra, nói:
- Năm tiêu chuẩn tướng lĩnh sẽ thông qua phương thức công bằng công chính để chọn ra, người ở trong thành hôm nay, đều có tư cách.
- Hiện giờ người có ý định tiến vào quảng trường đi.
Nương theo lời này, binh lính trong thành lui lại, nhường ra một con đường.
Mọi người do dự một lúc, tiếp theo đã có thanh niên tiến vào quảng trường, rất nhanh người đã càng ngày càng nhiều, có tới hơn một nghìn.
Cũng bao gồm Giang Thần ở bên trong.
Điểm thú vị chính là, hắn phát hiện ra người đứng ở bên trong quảng trường rất thú vị, mặc kệ có biết nhau hay không, tất cả đều căn cứ vào chiến hoàn để chia ra.
Người có chiến hoàn màu vàng đứng ở tận cùng bên trong, chiến hoàn màu trắng thì ở bên ngoài.
Người giống như hắn, ngay cả chiến hoàn cũng không có thì đương nhiên sẽ ở biên giới.
Thân thể cao của Giang Thần đã phát huy ra ưu thế, hắn vừa ngẩng đầu thì đã nhìn thấy mấy vị tuấn tài nắm giữ chiến hoàn màu vàng ở tận cùng bên trong.
Tổng cộng có sáu người, trên ống tay áo của tay phải đều có một cái chiến hoàn màu vàng.
Đủ loại chiến hoàn đều có chín cái, chuyện này Giang Thần đã biết, thế nhưng nghĩ lại, dường như xưa nay chưa từng thấy người có hai cái chiến hoàn màu vàng.
- Chẳng lẽ nói chiến hoàn không chỉ là đặc điểm riêng đối với Thông thiên cảnh, vì lẽ đó Thông thiên cảnh có một chiến hoàn màu vàng đã là cực hạn rồi hay sao?
Chuyện này cũng có thể, Giang Thần nhìn đám người có chiến hoàn màu vàng một chút, cũng đã là cực hạn Thông thiên cảnh, hầu như đã bước một cái chân vào Tôn giả.
Bỗng nhiên, từ bên trong sáu người kia Giang Thần đã tìm được tỷ tỷ của Bành Anh, cũng chính là Bành Lam kia.
Cũng không phải nói Giang Thần quen biết đối phương, chỉ là tướng mạo của tỷ đệ là rất dễ nhận ra, chứ đừng nói chi là Bành Anh có tám phần tương tự với Bành Lam.
Điều may mắn chính là, tướng mạo của Bành Anh cũng coi như bình thường, thế nhưng vị Bành Lam được gọi là song kiều này quả thật cũng có sắc đẹp không tầm thường.
Chỉ là, dường như tâm tình của Bành Lam không phải quá rất tốt, nàng nhíu chặt mày.
Bởi vì nàng đã biết đệ đệ của mình bị đuổi ra khỏi Kiếm Thần thành, cuối cùng vẫn là nàng đi tìm trưởng lão trong môn phái cho nên việc này mới lắng lại.
Lúc này, Bành Anh cũng ở trong quảng trường, đứng ở bên trong đám người có chiến hoàn màu bạc. Hắn đang nhìn chung quanh, tìm kiếm bóng người Giang Thần, sau đó sẽ nói với tỷ tỷ của hắn.
Ở ngay phía trên quảng trường, trưởng lão của Vô Lượng Kiếm phái xin chỉ thị từ một người của Phi Long hoàng triều.
- Mộc tướng quân, đã có thể bắt đầu chưa?
Vị Mộc tướng quân này có địa vị bất phàm, các chiến sĩ mặc giáp khác đều là nghe lời hắn răm rắp.
Mộc tướng quân nhìn lướt qua đám người ở trên quảng trường, lông mày đen kịt nhíu chặt lại.
- Những người này đều còn quá trẻ.
Đại tướng quân bề ngoài uy vũ bất phàm, nhưng trong lòng lại có cảm xúc mà người khác không tưởng tượng nổi.
Những người trên quảng trường này đã từng giết người, trải qua sinh tử đại chiến.
Nhưng mà, một khi ra chiến trường sẽ hoàn toàn là một chuyện khác.
Chiến sĩ chân chính có khác biệt so với võ giả.
- Bắt đầu đi.
Nhưng mà, mệnh lệnh từ phía trên hắn không có cách nào chống lại được, cho nên đành lạnh lùng mở miệng.
Tức thì, một chút dụng cụ hình vuông bày ở trên quảng trường bắt đầu vận chuyển, là hộp gỗ hình vuông, cao gần bằng người, không thấy rõ bên trong là cái gì, chỉ biết là có năng lượng tỏa ra ở bên trong, dần dần phát ra tiếng nổ vang rền.
- Không cần sốt sắng, đây là thủ đoạn trắc nghiệm, tất cả các ngươi ngồi xuống đi, ở trong một phút sau đó, nếu như có thể tiếp tục kiên trì thì cũng coi như là tiến được vào vòng thứ nhất.
Trưởng lão của Vô Lượng Kiếm phái nói.
Nghe thấy hắn nói như thế, người trên quảng trường cũng không quá căng thẳng, trái lại còn tràn ngập chờ mong ngồi xuống.
Đặc biệt là đối với đám người có chiến hoàn màu bạc trở xuống, trước khi bắt đầu, ai cũng không biết sẽ tuyển chọn tướng lĩnh như thế nào.
Nếu như chỉ thông qua thực lực, như vậy sáu người có chiến hoàn màu vàng cũng không đủ để phân phối năm tiêu chuẩn.
Bây giờ nhìn lại, bọn họ cũng có chút hi vọng.
- Ảo trận sao?
So với những người khác ung dung, Giang Thần trái lại có chút sốt sắng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào những hộp gỗ kia không tha.
Ảo trận là trận khó giải quyết nhất trong các loại trận pháp, một khi rơi vào trong đó, vấn đề mà người ta phải đối mặt không phải là phá trận như thế nào, mà là làm sao mới có thể làm cho mình khôi phục lại trạng thái phá trận.
Giống như một người hoa mắt mà còn đề bút viết sách vậy.
Nếu như một mình kiểm tra, e rằng Giang Thần sẽ không tiến hành, bởi vì như vậy cũng tương đương với việc giao tính mạng mình vào trong tay người khác.
Có điều có nhiều người như vậy, Giang Thần có thể yên tâm kiểm tra.
Lúc này, năng lượng giúp hộp gỗ vận chuyển càng ngày càng mãnh liệt, cuối cùng còn có tia sáng chói mắt phóng lên trời.
Đám người xem náo nhiệt ở ngoài quảng trường lập tức lùi về phía sau.
Khi kéo dài tầm mắt, mọi người lập tức phát hiện ra quảng trường đã bị mười hai cái cột sáng màu đỏ chót vây quanh.
Những người trẻ tuổi thân ở trong đó không tự chủ được nhắm mắt lại, dường như ngủ mà cũng không phải ngủ.
A a!
Đột nhiên, tiếng kêu thảm thiết từ trong đám người kia vang lên.
Cho dù là người ở trên ống tay áo có chiến màu gì thì cũng không ngoại lệ, cũng không phải là thống khổ, mà là một loại dằn vặt trên tinh thần, khiến cho người ta không dám nghĩ tới việc bọn họ đang bị cái gì tra tấn.
- Ta không chịu được, ta không chịu được!
Một thiên tài có chiến hoàn màu bạc kêu to, tiếp theo lập tức đứng lên, chạy thật nhanh ra ngoài quảng trường, cũng không chờ người khác hỏi hắn bị cái gì mà lập tức biến mất ở trong đám người.
- Ài.
Mộc tướng quân lắc lắc đầu, ảo trận mới vừa mới bắt đầu mà đã không chịu được, chờ đến khi ra chiến trường, chẳng phải sẽ bị dọa cho tè ra quần hay sao?
- Mộc tướng quân, ở đây có rất nhiều người không biết từ đâu đến, biểu hiện của đệ tử Vô Lượng Kiếm phái cũng còn khá tốt.
Trưởng lão của Vô Lượng Kiếm phái nói, hắn không hy vọng bởi vì một ít người ngoài mà làm ảnh hưởng tới ấn tượng của Phi Long hoàng triều đối với Vô Lượng Kiếm phái.
- Nhìn lại một chút đi, Lý trưởng lão đúng không, đệ tử ưu tú nhất của Vô Lượng Kiếm phái các ngươi cũng có mặt ở đây đúng không?
Mộc tướng quân hỏi.
Lý trưởng lão trong miệng hắn không chút hoang mang, cười nói:
- Ưu tú thì phải xem xem tiêu chuẩn thế nào, nếu như Phi Long hoàng triều không có yêu cầu cảnh giới từ Tôn giả trở xuống thì Vô Lượng Kiếm phái ta nhất định sẽ có đệ tử càng xuất sắc hơn nữa. Thế nhưng từ Tôn giả trở xuống, Bành Lam nhà chúng ta là người ưu tú nhất.
- Nàng sao?
Mộc tướng quân có chút chần chờ, nữ lưu quả thực rất không thích hợp để ra chiến trường.
- Đúng, nhất định Bành Lam sẽ trở thành một trong năm tiêu chuẩn.
Lý trưởng lão tự tin nói.