Giang Thần đi tới điểm binh đài của Xích tiêu doanh, nhìn binh sĩ trong doanh trại, hắn quyết định chỉnh đốn lại sĩ khí.
Ở bên trong quân đoàn thứ ba, hai chữ sĩ khí không phải vô hình, ngược lại đã được lượng hóa, doanh khác nhau thì có giá trị sĩ khí phân chia cao thấp khác nhau.
Giang Thần nhìn xuống, đyă ra kết luận thứ này là do thống kê vào gợn sóng của cảm tình mà đưa ra.
Thứ này ở trên chiến trường, dùng để kiểm tra sĩ khí quả thật rất không tệ.
Không chút nghi ngờ nào cả, tinh thần của Xích Diễm doanh thấp nhất, mà đội ngũ có tinh thần cao nhất đều là vương bài.
Chuyện này đã hình thành một cái quy luật, quân doanh làm bia đỡ đạn thì có khí thế thấp nhất, quân doanh vương bài thì có khí thế cao nhất.
- Đúng là phải cố gắng thay đổi.
Giang Thần nghĩ thầm.
Xích Diễm doanh liên quan đến bản thân, là bước thứ nhất của hắn ở quân đội, không thể xem thường, cũng không thể nhảy qua.
- Thiên phu trưởng, ở đâu!
Giang Thần quét nơi đóng quân một chút, trầm giọng quát lên.
Âm thanh đột nhiên xuất hiện đã kinh động tất cả trên dưới Xích Diễm doanh, không ít binh sĩ ló đầu nhìn sang.
Cũng không lâu sau đã có một vị nam tử thân thể cao gầy nhanh chóng bước chân đi tới, khi nhìn thấy Giang Thần, trong ánh mắt của hắn để lộ ra vẻ nghi hoặc.
- Ta tên là Giang Thần, là tướng lĩnh thất phẩm, chính thức gia nhập Xích Diễm doanh.
Giang Thần lớn tiếng nói.
Hắn vừa nói, phản ứng của người phía dưới rất bình thường, thậm chí có người còn cảm thấy thất vọng với Giang Thần.
Thiên phu trưởng cũng không phải quá nhiệt tình biểu thị hoan nghênh hắn.
- Báo cáo tình hình trong doanh trại đi.
Giang Thần còn trẻ tuổi, biểu hiện lúc này rất trầm ổn, hơn nữa nhìn còn rất già dặn.
Thiên phu trưởng thu hồi lại sự coi thường, hắn báo cáo ngắn gọn nói chuyện tình huống của Xích Diễm doanh ra.
Bây giờ Xích Diễm doanh tổng cộng có 981 người, thực lực chừng Thông thiên cảnh tầng năm, bên trên tầng năm thì sẽ đảm nhiệm chức vị Bách phu trưởng.
- Vì sao ta quan sát và phát hiện ra có một nửa người bị thương vậy?
Giang Thần hỏi.
Lời này làm cho Thiên phu trưởng rất bất ngờ, không nghĩ tới hắn lại phát hiện ra được điểm ấy, hắn nói tiếp:
- Ở bên trong quân đoàn, trừ phi là vết thương trí mạng, nếu không trị thương sẽ phải cần điểm chiến công.
- Đây là đạo lí gì vậy? Chảy máu vì quân đoàn mà còn cần bản thân bỏ tiền hay sao?
Giang Thần không hiểu nói.
Lời này đã làm hắn thu được không ít hảo cảm, bởi vì hắn đã nói ra lời nói trong lòng của mỗi binh lính ở đây.
- Chỉ có binh lính đến từ chính Chân Vũ giới thì mới có thể hưởng thụ trị liệu miễn phí.
Thiên phu trưởng đã chấp nhận số mệnh, hắn lạnh nhạt nói.
- Tụ tập những người bị thương lại, để ta đến chữa thương.
Giang Thần nói.
Thiên phu trưởng sửng sốt một chút, không quá chắc chắn lời mà mình nghe được, người trẻ tuổi trước mắt này lại còn biết y thuật sao?
Binh sĩ Xích Diễm doanh phờ phạc cũng có chút hứng thú, Khâu Ngôn trở lại trong doanh trướng cũng đi tới cửa sổ, lặng lẽ nhìn mọi chuyện phát triển.
- Ta biết các ngươi đã chịu rất nhiều khổ cực, chịu đựng dằn vặt không phải là thứ mà con người có thể chịu đựng được, lại có một người mới tới như ta đứng trên đầu các ngươi, nhất định các ngươi rất là khó chịu.
- Chỉ là cứ tin tưởng ta, thứ mà ta trả giá không ít hơn so với các ngươi.
- Đương nhiên, tín nhiệm được thành lập từ đôi bên, ta sẽ không cưỡng cầu việc các ngươi phải lập tức tiếp nhận ta.
- Thế nhưng sẽ có một ngày, ở trên chiến trường, các ngươi sẽ yên tâm giao sau lưng các ngươi cho ta.
Âm thanh của Giang Thần trước trầm thấp sau lên cao, nói rất chậm, cũng không cố ý gây ra cảm xúc mãnh liệt, hắn chỉ biểu đạt ý nghĩ trong lòng mà thôi.
Hắn biết tài ăn nói của mình tốt, thế nhưng cho dù tài ăn nói tốt thì cũng chỉ là thêm gấm thêm hoa mà thôi.
Dựa vào một lời nói đã làm cho người khác máu chảy đầu rơi sao? Đó là chuyện không thể xảy ra được.
Rất nhanh, mấy trăm người đã tụ tập ở trên quảng trường rộng rãi, đại đa số đều bị nội thương, như ngoại thương đều sẽ bởi vì sức khôi phục của bản thân mà khỏi hẳn.
Chuyện chân chính vướng tay là lúc chiến đấu, công thân thể trải qua vận chuyển kịch liệt mà xuất hiện các loại tình hình, như cơ khí mắc lỗi, không có cách nào chữa trị được.
Những người này đau lòng điểm chiến công, cho nên mới chờ đợi công thân thể tự động khỏi hẳn.
Quả thực sẽ có người tự động chữa trị, tiền đề là không phải chiến đấu lần nữa, nếu không sẽ tiếp tục chuyển biến xấu hơn trước.
Y thuật của Giang Thần cao minh, tế nhưng chứng bệnh không giống nhau thì hắn cũng không thể trong lúc vẫy tay đã hoàn thành việc chữa trị được.
Hắn chọn ra người vướng tay vướng chân nhất, tiếp theo lập tức bố trí linh trận, để binh sĩ cần chữa trị ở bên trong.
Sau khi linh trận khởi động, người bên trong đều cảm thấy như được ngâm trong nước nóng, cả người ấm áp, chỗ đau đớn đang chậm rãi khỏi hẳn.
Sau đó, Giang Thần tự mình thi châm, cứu mạng vài tên binh lính sắc mặt tái nhợt, khí tức bất định trở về.
- Được rồi, nghỉ ngơi cho tốt đi.
Giang Thần triệt linh trận đi, dặn một chút binh lính còn không kịp phản ứng lại, sau đó mới từ trên điểm binh đài nhảy xuống.
Vào lúc này, các binh lính Xích Diễm doanh đã từ trong miệng của người các quân doanh khác mà biết được Giang Thần chính là người giáo huấn công tử doanh kia, cả đám tinh thần phấn chấn.
Lại có thêm chuyện trị liệu, hảo cảm của Xích Diễm doanh đối với Giang Thần đã tăng lên thêm không ít.
Chỉ là cũng có một nhóm người lo lắng Giang Thần sẽ làm hại Xích Diễm doanh càng thảm hại hơn, lần sau sẽ phải tiếp tục làm bia đỡ đạn.
Sự lo lắng của bọn họ không phải là không có đạo lý, còn chưa tới buổi tối hôm đó thì đã có một phong chiến thư đưa đến Xích Diễm doanh.
Ở trong quân, tranh đấu là chuyện rất nghiêm trọng, bởi vì động tĩnh do Thông thiên cảnh tạo thành thực sự quá lớn, rất dễ dàng bị kẻ địch thừa lúc vắng mà vào.
Vì vậy, muốn ra tay với một bên thì phải hạ chiến thư trước.
Giang Thần đánh Tạ Nham và Lưu Ngọc là bởi vì chấp hành quân pháp, hơn nữa thực lực của hai người quá yếu, vì lẽ đó không gây nên sóng gió gì cả.
Nhưng mà, hiện tại người hạ chiến thư lại là Trương Vạn Nhất!
Hơn nữa còn không thể cự tuyệt, bởi vì ở trong quân, nếu như bên bị hạ chiến thư không dám tiếp nhận, như vậy sẽ không có đất đặt chân ở trong quân.
Chiến thư trải qua Thiên phu trưởng đưa đến tay của Giang Thần.
Giang Thần nhìn lướt qua chiến thư, lại nói:
- Ngươi tên là gì?
- Vương Cường.
Thiên phu trưởng trả lời.
- Trương Thiên Nhất này rất lợi hại phải không?
Nói đến đây, ngữ khí của Vương Cường thay đổi, nghiêm nghị nói:
- Đúng, cho dù Trương Thiên Nhất chỉ là thân binh vệ, thế nhưng có một lần hắn phụng mệnh gấp rút tiếp viện, suất lĩnh giáp sĩ lấy ít địch nhiều, đả thương Nghịch Long quân.
- Còn có một lần hắn chạm mặt với thiếu tướng quân của Nghịch Long quân vương bài, cũng đánh tới mức khó phân thắng bại.
- Có thể nói là nhân vật nổi tiếng Thông thiên cảnh ở bên trong quân hiện tại, nghe nói khi hắn thành tôn giả thì sẽ trở thành đại tướng của trung quân.
Vương Cường nói tới chỗ này, ánh mắt mang theo vài phần thương hại, liếc mắt nhìn Giang Thần một cái, đánh hoàng thân quốc thích, nghe qua rất uy phong, nhưng không cần nghĩ cũng đã biết sẽ phải trả một cái giá rất lớn.
- Ba ngày sau sao?
Giang Thần nhìn ngày trên chiến thư, có chút ngạc nhiên, đã như vậy, tại sao không đưa tới vào ba ngày sau chứ?
Là cố ý để hắn chuẩn bị tâm lý, hay là nói làm cho hắn sống ở bên trong hoảng sợ ba ngày?
- Buồn cười.
Giang Thần tiện tay vứt thư khiêu chiến qua một bên, không quan tâm, kế hoạch của hắn cũng sẽ không bởi vì những việc này mà thay đổi.
Ở trong quân, năng lực quan trọng nhất của tướng lĩnh là lực thống trị.
Đây không phải là khái quát mơ hồ không rõ, mà là có quy định và yêu cầu.
Người tu hành tạo thành quân đội không giống như quân doanh, đó là bởi vì muốn vận hành trận pháp thật tốt.
Tướng lĩnh chính là trung tâm của trận pháp, như vậy mới có thể phát huy ra được uy lực của trận pháp.
Giang Thần trở thành phó tướng, trận pháp liên quan tới Xích Diễm doanh sắp sửa được Khâu Ngôn giao cho hắn.
Chỉ là nhìn dáng vẻ của nàng, Khâu Ngôn không quá lo lắng, cho nên Giang Thần đang nghĩ làm sao mới có thể tiêu hết một ngàn điểm chiến công.
Đây là một chuyện rất dễ dàng, một ngàn điểm chiến công, có thể đổi lấy một viên linh đan đột phá thập phẩm ở trong quân.
Hoặc là một bộ linh giáp cấp pháp bảo, chớ xem thường cái này, ở chiến trường là thủ đoạn giữ mạng quan trọng nhất.
Giang Thần phát hiện ra đại đa số người đều đổi những thứ này, nếu không thì chính là bảo điển võ học.
Như là thiết bị tu hành, sẽ có rất ít người đi dùng.
Ngẫm lại cũng đúng, người ở đây bất cứ lúc nào cũng sẽ chết ở trên chiến trường, như vậy còn không bằng đặt suy nghĩ vào việc nên giữ mạng như thế nào.
Giang Thần gần như những người khác, đang nghĩ xem có cần trực tiếp đổi linh đan đột phá thập phẩm hay không.
Cho dù chính hắn cũng có thể luyện chế ra được, thế nhưng hắn cũng lười đi tìm dược liệu.