- Từ Bình, lần này ngươi phải nói rõ ràng ra, đừng có chơi xấu như vậy..
Có người đứng ra bất bình dùm.
Từ Bình ném ánh mắt căm giận về phía người nói chuyện, chỉ là chờ tới khi hắn nhìn rõ, lập tức thu liễm lại vẻ mặt trên mặt.
Giang Thần hiếu kỳ nhìn sang thì đã nhìn thấy một thanh niên đang đứng ở nơi đó, một người nhìn qua rất chính phái, cương trực công chính, ánh mắt kiên định.
- Chỉ cần một lần vượt qua năm mươi ly thì coi như ta thua!
Từ Bình nói.
Sau đó, Giang Thần nghỉ ngơi, sau đó bắt đầu lần nữa tu hành.
Từ Bình lần nữa mở phòng nhỏ ra.
So với vừa rồi, sau khi Giang Thần bắt đầu, cả đám vẫn chờ đợi như cũ, thế nhưng đại đa số người không tiếp tục ôm tâm tư chế giễu nữa mà là tập trung tinh thần nhìn vào trong.
Sau khi càng nhiều người tới đây, khi biết rõ chuyện gì đã xảy ra, bọn họ vừa sợ lại hiếu kỳ, tràn ngập chờ mong.
Thân là người trong cuộc cho nên tâm tình của Từ Bình không được dễ dàng như những người khác, trái lại còn rất hồi hộp, trong lòng lặng lẽ cầu khẩn.
Nếu như nói hai lần sau đó của Giang Thần chỉ tăng lên một ô, như vậy kết thúc lần thứ ba cũng chỉ có bốn mươi chín ô mà thôi.
Đủ để khiến cho danh tiếng của Giang Thần vang xa, hắn cũng không tính là thua.
Rất nhanh, một phút trôi qua, nắp lần nữa mở ra, Giang Thần trở lại trong tầm mắt của mọi người, cơ hồ gần như giống vừa nãy.
Cơ hồ là cùng một lúc, mọi người nhìn về phía công cụ đánh giá.
Cũng như trước, ô vuông nhanh chóng sáng lên, rất nhanh đã đạt đến hơn bốn mươi ô.
Con ngươi của Từ Bình mở rộng, khi đại não ý thức được chuyện không ổn thì ô vuông nhỏ sáng lên đã vượt qua năm mươi ô.
Hơn nữa chuyện này còn chưa kết thúc, mà còn đạt tới hơn bảy mươi ô mới dừng lại.
- Quái vật...
Vẻ mặt của mọi người nhìn về phía Giang Thần tràn ngập vẻ không thể tin tưởng và kinh ngạc.
Bản thân Từ Bình cũng giống như vậy, thế nhưng không cần hắn đi tới trước mặt công cụ thì ô đã sáng hơn một nửa, cho nên vừa xem đã hiểu ngay được.
- Đây là chuyện không thể nào, nhất định là chỗ nào đó có sai sót!
Từ Bình nói xong lập tức rời khỏi phạm vi phòng nhỏ.
Người ở chỗ này lập tức nhìn thấy phòng nhỏ như sống lại, trần nhà đột nhiên mở ra, khiến cho người ta có thể nhìn rõ bên trong.
Tiếp đó, toàn bộ gian nhà từ thân tàu bay lên, vách tường bằng huyền thiết bốn phía đều có âm thanh bánh răng chuyển động.
Mấy phút sau, tám cái vách tường biến hóa, lại tạo thành phòng nhỏ, một lần nữa rơi xuống.
- Không thành vấn đề, sao lại không thành vấn đề cơ chứ...
Nhìn thấy phòng nhỏ tự kiểm tra không có sai sót, hy vọng cuối cùng của Từ Bình bị dập tắt.
Nhưng mà hắn còn không muốn tin tưởng, hắn nói:
- Nhất định có vấn đề, ta muốn xin chỉ thị của cấp trên!
- Từ Bình, không nên làm cho Phi Long hoàng triều mất mặt!
Thanh niên vừa nãy rất bất mãn quát lên.
Câu này giống như là một gáo nước lạnh dội xuống, Từ Bình đã tỉnh táo hơn không ít, ở dưới vẻ mặt không cam lòng, hắn lấy lệnh bài của Giang Thần, cho Giang Thần một ngàn điểm chiến công.
- Lại đi đổi linh dược vừa nãy cho ta.
Giang Thần không nhận lệnh bài mà chỉ nói.
Chuyện này tương đương với dùng tiền của chính mình mua linh dược giúp hắn, trong lòng Từ Bình đang chảy máu, cũng không đồng ý ở lại chỗ này mà lập tức rời đi.
- Ngươi còn có một lần cơ hội, dùng hết nó đi, đạt đến một trăm ô thì cũng coi như là một kỷ lục.
Thanh niên đi tới trước người Giang Thần, ngữ khí có vẻ mong đợi.
- Ta hiểu.
Giang Thần đi tới chỗ công cụ, định tắt các ô vuông đang sáng lên.
- Không cần làm nó trở về ban đầu, người bắt đầu tiến hành thử thách ở phòng nhỏ thì công cụ sẽ tích lũy chồng chất, liên tục hai lần đạt đến một trăm ô cũng coi như là mạnh mẽ.
Thanh niên kia nói.
Đây là chuyện mà Giang Thần mới biết, chỉ là hắn suy nghĩ một chút, vẫn lựa chọn cho nó về ban đầu.
Sau khi trở về con số không sẽ có trợ giúp, đó là giúp hắn nhìn thấy biến hóa của chính mình.
Thanh niên thấy hắn không có động tác gì, có chút bất ngờ, nhưng không hề tức giận, trái lại trong mắt còn để lộ ra vẻ khen ngợi.
Một phút lại trôi qua, Giang Thần từ trong phòng nhỏ đi ra, toàn bộ một trăm ô vuông sáng lên.
Giang Thần liếc mắt nhìn đám người cười nhạo mình lúc trước, lúc này từng người đều ngây người như phỗng, ngay cả lời cũng không nói lời nào, khóe miệng chỉ giật giật.
Tiếp theo hắn lại gật đầu ra hiệu với thanh niên nói chuyện giúp hắn vừa nãy, sau khi tiếp nhận linh dược Từ Bình mang về, hắn trực tiếp rời đi.
- Một trăm ô? Vừa nãy hắn có cho về không hay không? Có hay không!
Lúc này Từ Bình mới nhìn rõ thành tích lần thứ ba của Giang Thần, hắn không thể tin tưởng được hô lên.
Không ai trả lời, chỉ có từng khuôn mặt đỏ chót mà thôi.
Không chút nghi ngờ nào cả, rất nhanh phong ba mà Giang Thần để lại đã bao phủ toàn bộ quân đoàn thứ ba, gây ra thảo luận và nghi ngờ không nhỏ.
Mọi người nghiêng về chuyện mà mình đồng ý tin, đối với việc Giang Thần hoàn thành tiêu chuẩn cao nhất ở bên trong phòng nhỏ ba lần, người không được tận mắt nhìn thấy cũng không muốn tin tưởng.
Cho dù lúc đó người ở chỗ đó đã nói chắc như đinh đóng cột, bảo đảm không giả, thế nhưng những người khác cũng cho rằng trong này có nguyên nhân khác.
Nói thí dụ như trước kia trình độ Chiến đạo của Giang Thần quá thấp, sau khi được người khác chỉ điểm và dạy dỗ, lại thông qua phòng nhỏ để tăng lên, đạt đến một trăm ô cũng không phải là chuyện không thể nào.
Thậm chí còn có người nói đây không phải là trùng hợp, mà là hành động cố ý của Giang Thần, muốn nổi danh.
Từ Bình kia càng tin chắc điểm ấy, nói mình bị Giang Thần lừa gạt đi một ngàn điểm chiến công!
Có tin đồn Từ Bình còn đang nghĩ biện pháp lấy một ngàn điểm chiến công về.
Không thể không nói, ngày thứ nhất đến Giang Thần đã ra sức đánh Tạ Nham và Lưu Ngọc, ngày thứ hai hoàn thành tài nghệ cao nhất của phòng nhỏ, liên tục hai ngày được người ta nghị luận, không loại trừ hắn làm vậy là vì cố ý làm náo động, muốn có chút tiếng tăm.
Chỉ là nếu như đúng là như vậy thì hắn sẽ phải trả một cái giá thật lớn.
Chuyện có liên quan tới chiến thư của Trương Vạn Nhất đã lưu truyền ra ở quân đoàn thứ ba.
Mọi người chờ đợi ngày kia đến, nhìn Giang Thần làm náo động lớn như vậy thì sẽ có kết cục gì.
Xích Diễm doanh thì lòng người bất an, nếu như nói trước đó các binh lính mất đi cảm giác, hiện tại đã là sợ sệt.
Sau khi Giang Thần trở lại, Thiên phu trưởng Vương Cường mang theo vài tên Bách phu trưởng đi tới lều trại của hắn.
Mấy tên Bách phu trưởng ấp a ấp úng, muốn nói cái gì đó, thế nhưng lại không tiện mở miệng.
- Chuyện gì?
Giang Thần đang muốn luyện đan hỏi.
- Chúng ta hi vọng sau khi ngươi bị thua sẽ rời khỏi Xích Diễm doanh.
Trong mấy ngu ời có một nam tử ngũ quan đoan chính, rất là tinh thần cắn răng một cái, lớn tiếng nói.
- Ồ? Tại sao?
Giang Thần đi tới trước người của hắn, đánh giá hắn từ trên xuống dưới một chút, nói:
- Nếu như ta nhớ không lầm, ngươi là người ta đã thi châm cứu.
- Được trị liệu chứ không phải cứu.
Nam tử kia cường điệu điểm ấy, nói:
- Ta rất cảm ơn ngươi, thế nhưng ngươi ở lại Xích Diễm doanh, sẽ gieo vạ cho Xích Diễm doanh.
- Tạ Nham và Lưu Ngọc kia thì cũng thôi đi, chỉ là công tử bột, thế nhưng Trương Thiên Nhất kia ở trong quân lại rất có sức ảnh hưởng và địa vị.
- Hắn có thể ảnh hưởng tới quyết sách, có thể làm cho Xích Diễm doanh chúng ta đi vào chỗ nguy hiểm nhất, một mệnh lệnh sẽ làm cho chúng ta rơi vào mức độ vạn kiếp bất phục.
Những người khác thấy có hắn đi đầu, liên tục mở miệng.
- Ngươi tên là gì?
Ánh mắt của Giang Thần vẫn nhìn người thanh niên mở miệng đầu tiên.
- Thang Chính Nghĩa, vì Xích Diễm doanh, ta có thể cùng ngươi đi tới quân doanh kế tiếp, hoặc là ngươi có thể đánh ta trọng thương.
Thanh niên kia nói.