Một kiếm sấm gió lên, chúng sinh đều có thể diệt.
Kiếm thế của Trương Thiên Nhất hoàn toàn bị đè xuống, thậm chí còn có thể nói là ảm đạm phai mờ.
Kiếm của Giang Thần cực kỳ óng ánh, thần lôi ngập trời, cuối cùng mọi người đã rõ, hắn không phải là hạng người bình thường.
So với Trương Thiên Nhất, chỉ có hơn chứ không kém.
- Nhất Kiếm Vô Thường!
Điều làm cho người ta giật mình nhất chính là, Giang Thần rút Hắc Đao ra, phải đao trái kiếm, nhưng cũng không bị ảnh hưởng.
Kiếm thuật của Giang Thần đã sớm siêu thoát ngoại hình đao kiếm, đã hoàn toàn diễn dịch được kiếm ý.
Sấm gió phun trào, kiếm cương tỏa ra chung quanh, đám người phía dưới thậm chí ngay cả kiếm thế của Trương Thiên Nhất biến hóa cũng không nhìn ra được.
Ánh sáng giống như hạt gạo, bị ánh sáng che đi.
- Thật mạnh!
Binh lính Xích Diễm doanh đặc biệt kích động, phó tướng trẻ tuổi này có bản lĩnh to lớn như thế, đây là chuyện mà bọn họ không nghĩ tới.
Thang Chính Nghĩa và vài tên Bách phu trưởng nhớ tới lời mà mình đã nói ngày hôm qua, tất cả đều cực kỳ lúng túng.
- Rõ ràng hắn chỉ là người đến từ Thiên Hà giới, làm sao có khả năng mạnh hơn thiên chi kiêu tử của Chân Vũ giới ta được chứ?
Người của Phi Long hoàng triều khó có thể tin được, lúc bọn họ đối mặt với người của hạ vị diện đều có cảm giác ngạo khí và xem thường trời sinh.
Bọn họ không nghĩ tới có một ngày bọn họ lại người của hạ vị diện làm cho kinh ngạc như vậy.
Nếu như bọn họ biết kỳ thực Giang Thần không phải đến từ Thiên Hà giới, mà là tới từ Cửu Thiên giới còn thấp hơn thì không biết sẽ có cảm tưởng gì.
Giữa bầu trời, ngay cả một phút Trương Thiên Nhất cũng không chống đỡ được thì đã bị đao kiếm của Giang Thần làm cho liên tục lui lại.
- Nếu như vừa nãy ngươi chịu thua thì còn có thể giữ lại một chút mặt mũi.
Giang Thần còn có lòng thanh thản nói chuyện, đao kiếm trong tay không chỉ có không để lộ ra kẽ hở, trái lại còn càng sắc bén hơn nữa.
- Kiếm của ngươi... Kiếm của ngươi!
Trương Thiên Nhất không tìm được từ thích hợp để hình dung, chỉ có thể thầm hô lớn ở trong lòng:
- Trong đám Thông Thiên cảnh, sao có khả năng có người có kiếm pháp cao như thế chứ!
- A!
Trương Thiên Nhất gầm lên, làm người chủ động hạ chiến thư, nếu như hắn hoàn toàn bị nghiền ép và đánh bại, như vậy cũng là sỉ nhục rất lớn.
Mắt thấy đao kiếm sắp hoàn toàn công phá được phòng ngự của hắn, Trương Thiên Nhất thể hiện ra lá bài tẩy cuối cùng của mình.
Hoàng huyết trên người giống như nước sôi bị đun sôi, da dẻ bên ngoài thân đỏ chót, mái tóc tung bay.
- Long Hồn kiếm!
Một đạo khí mang như là một đầu Phi Long từ trong cơ thể bay ra, đánh văng đao kiếm của Giang Thần ra.
Sau đó, Phi Long màu vàng quay chung quanh Trương Thiên Nhất rồi xoay tròn, cuối cùng đâm đầu vào bên trong kiếm của hắn.
Trong quá trình này bảo kiếm phát ra tia sáng chói mắt, đồng thời thân kiếm trở nên dài hơn, ba thước thanh phong trở nên dài bốn thước.
Sau khi Phi Long màu vàng hoàn toàn tiến vào thân kiếm, ánh sáng tản đi, thân kiếm trở nên như là hoàng kim, có một cái đồ đằng Phi Long xoay quanh.
Chiến giáp trên người Trương Thiên Nhất cũng có biến hóa kỳ diệu, giáp nhẹ vốn chỉ bảo vệ nơi yếu hại lúc này lại bảo vệ hơn nửa người.
- Nhận thua đi.
Trương Thiên Nhất lần nữa mở miệng, âm thanh có chứa từ tính, không giống như là người đang nói chuyện.
- Ngươi cho rằng chỉ có mình mới có thể biến đổi sao?
Giang Thần cười gằn, đao kiếm ở trước người hắn nhanh chóng xoay tròn, tức thì, Thiên Phượng chân huyết bắt đầu sôi trào, cả người như cháy lên, phủ thêm một tầng chiến y bằng lửa.
- Hai bên đều là người phi phàm.
Nhìn thấy biến hóa của hai người, rất nhiều Thông thiên cảnh cực kỳ ước ao, chỉ hận mình không thể nắm giữ được sức mạnh như vậy, trở thành nhân vật nổi tiếng.
Tiếp theo, vẫn không có quá nhiều biến hóa lớn, thực lực của Trương Thiên Nhất tăng lên không ít, Giang Thần cũng như vậy.
Ở bên trong kiếm thế như sấm gió kéo theo lửa cuồn cuộn, siêu phàm nhập thánh, đã không còn là phàm kiếm nữa.
- Càng giãy dụa thì ngươi sẽ thua càng khó nhìn hơn nữa.
Giang Thần nói:
- Ta có thể vận dụng tuyệt thức giết chết ngươi, chỉ là ngày hôm nay tâm tình của ta tốt, cho ngươi cơ hội để chịu thua.
Tâm tình tốt, cho ngươi cơ hội chịu thua?
Nghe thấy hắn như thế, không ít người trợn mắt há hốc mồm, tất cả đều đang suy nghĩ lời này xem lời này có phải là cố ý làm Trương Thiên Nhất tức giận hay không?
- Hôm nay, chắc chắn ngươi sẽ thất bại không thể nghi ngờ!
Trương Thiên Nhất hít sâu một hơi, thân thể chấn động mấy lần, sức mạnh vô cùng mạnh mẽ như sóng lớn dâng trào ra.
- Hả?
Giang Thần rất bất ngờ, cảnh giác lui về phía sau.
Không bao lâu, sức mạnh quanh thân Trương Thiên Nhất dùng mắt trần cũng có thể thấy được, ánh sáng chói mắt lấy hắn làm trung tâm ngưng tụ lại, bắn về phía bầu trời.
- Đây là... Đây là dấu hiệu đột phá Tôn giả!
Người phía dưới chậm một nhịp, sau khi kịp phản ứng lại bọn họ hết sức kích động.
Số lượng Tôn giả cực kỳ ít ỏi, có thể tận mắt nhìn thấy Tôn giả sinh ra không phải là một chuyện thông thường.
Mọi người bắt đầu nghĩ, đợi đến khi Trương Thiên Nhất thành tôn giả, cho dù kiếm pháp của Giang Thần tinh xảo ra sao thì cũng sẽ bị thua.
Lúc này, phạm vi mười thước quanh thân Trương Thiên Nhất đã trở thành cấm địa, năng lượng cuồng bạo dày đặc đến mức hình thành một mặt kính, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy thân thể mơ hồ ở bên trong.
Cùng lúc đó, trên bầu trời của quân đoàn thứ ba có đại trận khởi động, muốn che dấu động tĩnh đột phá Tôn giả của Trương Thiên Nhất.
- Ha ha ha, Thiên Nhất ca không hổ là Thiên Nhất ca!
Tạ Nham lo lắng tới mức trái tim sắp nhảy ra thở phào một hơi, hắn và Lưu Ngọc bên người bắt đầu chúc mừng nhau.
Một khi trở thành tôn giả, đại cục đã định, không cần nhiều lời.
- Đáng tiếc.
Thanh niên trước đó đã từng trợ giúp Giang Thần ở phòng nhỏ tự lẩm bẩm, biểu hiện của Giang Thần một lần nữa làm hắn than thở.
Chỉ là cảnh giới của Trương Thiên Nhất đã sớm là cực hạn Thông thiên cảnh.
Giống như lúc Giang Thần ở tiểu thế giới vậy, nhìn Mộ Dung Long đột phá.
Chỉ là lần này, Giang Thần không ngồi chờ chết, không chờ người khác trở thành tôn giả.
- Hắn đang làm gì vậy?
Đám người đang chờ đợi Trương Thiên Nhất đột phá phát hiện ra hành động của Giang Thần.
Hắn không thành thật chờ đợi ở bên cạnh mà trái lại sóng năng lượng trên người càng ngày càng kịch liệt.
- Chẳng lẽ hắn muốn ngắt đột phá hay sao?
Có người kinh hô.
Đây là chuyện không thể, năng lượng quanh thân Trương Thiên Nhất tạo thành mặt kính, cơ hồ là thứ cứng rắn không thể phá vỡ.
Ít nhất, mỗi người ở nơi này đều chưa từng nghe nói có ai đột phá Tôn giả thất bại là do bị người khác làm hỏng.
Trừ phi là một vị Đại tôn giả hay là Tôn giả đỉnh cao ra tay.
Giang Thần là một người Thông thiên cảnh mà cũng muốn phá hoại người khác đột phá Tôn giả? Nói chuyện viển vông!
Chỉ là, mọi người không thừa nhận cũng không được, trên người Giang Thần đã xảy ra biến hóa rất uy phong, Long giáp thay thế chiến giáp trên người, đồ đằng Thiên Phượng trải rộng các nơi trên thân.
Mái tóc dài và giữa hai lông mày có đồ văn Thiên Phượng làm cho hắn nhìn qua tràn ngập khí thế mạnh mẽ.
- Nếu như Trương Thiên Nhất đột phá Tôn giả, khi đó Giang Thần chính là người tài ba trong Thông thiên cảnh.
Mọi người nghĩ như vậy.
Cao tầng trong quân dự định ra tay quấy rầy, để Trương Thiên Nhất thuận lợi trở thành tôn giả, đồng thời bảo đảm Giang Thần bình yên vô sự, vẹn toàn đôi bên.
Biểu hiện ngày hôm nay của Giang Thần sẽ trở thành Trương Thiên Nhất thứ hai.
Nhưng mà, Giang Thần không muốn Trương Thiên Nhất làm thứ hai, hắn muốn làm Giang Thần thứ nhất.
- Nhất kiếm vô lượng!
Hỏa lực hoàn toàn mở ra, tay phải thu lại Hắc Đao, tay nắm chặt.
- Luân Hồi Kiếp!
Cơ hồ là hai thức tuyệt chiêu lợi hại nhất, công thân thể của hắn cũng không chịu nổi được nhiều sức mạnh vận chuyển ở trong thân thể như vậy.
Sau đó, Giang Thần bắn về phía Trương Thiên Nhất.
- Tướng quân?
Cao tầng trong quân xin chỉ thị.
- Khóa chặt Thiên vực, không được quấy rầy hai người kia, ta rất muốn xem xem sẽ có kết quả như thế nào.
Đỗ Trấn Phi Đại tướng quân nói.
Ở xung quanh hai người Giang Thần và Trương Thiên Nhất đột nhiên xuất hiện vòng bảo hộ bằng năng lượng màu xanh lam.
Đối với chuyện này, đám người trong quân cũng không xa lạ gì cả, tất cả đều đang chờ mong kết quả.
Ầm ầm ầm...
Khi Giang Thần công kích mặt kính quanh thân Trương Thiên Nhất lại giống như đánh vào một ngọn núi, đất rung núi chuyển.
Sóng năng lượng chói mắt làm cho vòng bảo hộ bành trướng đến cực hạn, bắt đầu vặn vẹo biến hình.