- Thần thiếu gia, lúc săn bắn Phong hành vệ không có cách nào bảo vệ bên người thiếu gia. Người nhất định phải tham gia hay sao?
Nhìn thấy Giang Thần đi tới, Nhị trưởng lão hỏi một câu, không có bất kỳ chút kỳ thị nào. Hắn chỉ muốn xác định chuyện này mà thôi. Cho nên lúc nói chuyện trên mặt không có một chút gợn sóng cảm tình nào cả.
Chỉ là chuyện này lại làm cho không ít người cười trộm, đều muốn nhìn xem Giang Thần sẽ trả lời ra sao một chút.
- Đương nhiên.
Giang Thần nói.
- Được rồi, vào đội đi.
Nhị trưởng lão gật gật đầu.
Giang Thần đi tới chỗ đám đệ tử kia, điều thú vị chính là, những đệ tử cách hắn gần nhất đều không tự chủ được mà phải lui về phía sau.
- Giang thiếu gia quả nhiên kiên cường, đã sắp biến thành phế nhân mà còn muốn đến săn bắn, không sợ cuối cùng cũng dâng cả cái mạng của mình lên sao?
Trong hàng đệ tử vang lên một đạo thanh âm chói tai.
Phần lớn người đều lén lút nghị luận, nào giống như người này trào phúng ngay ở trước mặt của Giang Thần, chuyện này khiến cho người ta cảm thấy kinh ngạc.
- Giang Quân, người của Tây viện.
Có người nhận ra hắn, một câu Tây viện đã có thể giải thích đc được tại sao hắn phải làm như vậy.
Giang Quân và Giang Thần cùng tuổi, nhưng cao hơn một cái đầu, chỉ có điều thân thể hơi gầy, trên mặt không có bao nhiêu thị, đôi mắt nhỏ như chuột.
Hắn rất hưởng thụ việc được mọi người chú ý, hắn mạnh mẽ phát tiết sự tức giận và uất ức vì trước đây bị quầng sáng trên người Giang Thần ép cho hắn không kịp thở.
Giang Thần không để ý đến hắn mà tiếp tục đi về phía trước.
Nhìn thấy Giang Thần không lên tiếng, Giang Quân càng ngày càng đắc ý, chạy đến trước người Giang Thần, hỏi:
- Sao vậy? Ngay cả nói chuyện Giang thiếu gia cũng không muốn nói sao?
Giang Thần ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn, quát:
- Ngươi tính là thứ gì mà dám nói chuyện như vậy với ta?
Giang Quân này sợ hết hồn, sau khi phục hồi tinh thần lại hắn tức giận tới mức đỏ cả mặt, nói:
- Ta nhổ vào! Ngươi còn tưởng rằng ngươi vẫn là ngươi trước đây sao? Tại sao ta lại không dám nói chuyện với ngươi như vậy chứ? Có bản lĩnh thì đánh ta đi.
Trong đám người, Giang Kiến cười mà không nói, hai tay ôm ngực chờ xem trò vui.
Hiển nhiên, Giang Quân là do hắn sắp xếp, đây chỉ là bữa khai vị ngày hôm nay mà thôi.
- Ta lớn như vậy rồi mà đây vẫn là lần đầu tiên nghe thấy có người nói ra yêu cầu kỳ lạ như thế.
Giang Thần nhún vai một cái, ngay trong nháy mắt khi nói ra chữ cuối cùng, hắn đánh ra một quyền.
Cảnh giới của Giang Kiến sắp xếp Giang Quân chỉ có thất trọng thiên, cho nên người này cũng chỉ là một tên lục trọng thiên mà thôi. Hắn bị một quyền bất ngờ này đánh cho máu mũi chảy ròng.
Ngay khi một quyền kia tiếp xúc với khuôn mặt của hắn, bãi cỏ chung quanh trở nên yên tĩnh.
Tất cả mọi người nhìn thấy Giang Quân kêu thảm thiết lui về phía sau, từng giọt máu đỏ tươi rơi vào trên mặt cỏ xanh.
- Ta giết ngươi!
Giang Quân tức giận không nhẹ, tay bưng mũi nhào tới.
- Được rồi.
Nhị trưởng lão quát lên một câu, Giang Quân tức thì không dám lỗ mãng, ngoan ngoãn lui về trong đám người.
Nhị trưởng lão đi lên phía trước, nhìn chằm chằm vào Giang Thần, hỏi:
- Thần thiếu gia, kinh mạch của ngươi đã khôi phục?
- Đúng thế.
- Khôi phục được mấy phần?
Giang Thần biết, Nhị trưởng lão là phụ tá đắc lực của gia gia hắn, dụng ý hỏi thăm đã rất rõ ràng.
- Kinh mạch đã hoàn toàn khôi phục, chỉ là cảnh giới đã rớt đến lục trọng thiên, cần tu luyện lại từ đầu. Chỉ có điều cũng không khó.
Giang Thần cố gắng nói tỉ mỉ một chút.
- Ồ.
Nhị trưởng lão gật gù, vẻ mặt vẫn không có chút rung động nào, không ai biết hắn đang suy nghĩ cái gì.
Chỉ là các đệ tử khác thì lại rất bất ngờ, theo bọn hắn thấy, kinh mạch đã tổn hại đến trình độ đó, không có khả năng khôi phục lại được.
- Hừ, nhất định là Đông viện đã phải đánh đổi rất lớn để mời dược sư chữa khỏi cho hắn. Chỉ có điều cũng không có gì, năm nay ngươi đã mười sáu tuổi, lại còn rút lui đến lục trọng thiên a.
Giang Kiến tự mình mở miệng trào phúng, hắn là người không vui nhất khi nghe được tin tức này.
Giang Thần nở nụ cười, nói:
- Giang Kiến, ta nhớ khi ngươi mười sáu tuổi chính là lục trọng thiên amà, sao vậy? Ngươi đang khinh thường chính ngươi sao?
- Ta thì không có vấn đề, ta cũng không được người ta gọi là thiên tài. Hơn nữa, hiện tại cảnh giới của ta cao hơn ngươi, đã dẫn trước ngươi.
Giang Kiến cười lạnh lên tiếng, bỗng nhiên lại nhìn về phía các đệ tử khác, lớn tiếng nói:
- Lần này ai muốn cùng tổ đội với Giang Thần thì chính là đối đầu với ta.
Nhiều người đương nhiên lực lượng sẽ lớn, vào núi săn bắn cũng càng thêm dễ dàng.
Nếu như một mình hành động, không chỉ gặp phải nguy hiểm, mà hiệu suất cũng sẽ bị ảnh hưởng.
- Đã đến giờ, đệ tử không tới thì coi như là bỏ quyền.
Cũng đúng lúc này, một câu nói của Nhị trưởng lão đã tuyên bố vén màn săn bắn. Trước khi vào núi, vẫn có một ít công việc cần phải nói qua một lượt.
- Thi thể mãnh thú bị săn giết sẽ có người xử lý, thịt thú sẽ đưa đến trong nhà các ngươi.
- Mãnh thú cũng có phân chia đẳng cấp thực lực, chia làm binh cấp, tướng cấp, vương cấp, quỷ cấp và cấp thần.
- Mục tiêu của các ngươi đều là binh cấp, tạo thành đội thì mới có thể săn giết tướng cấp. Nhưng dù tình huống thế nào, chỉ cần gặp vương cấp thì phải lập tức chạy trốn. Cho dù có Phong hành vệ sẽ ở gần đây chú ý, thế nhưng cũng không thể bảo đảm chu toàn được trăm phần trăm, tất cả đều phải lấy cẩn thận làm chủ.
- Hiện giờ tất cả vào núi!
Đệ tử Giang gia ở đây có hơn năm mươi người, tất cả đứng chung một chỗ, rất là náo nhiệt.
Nhưng đối với toàn bộ phía hậu sơn mà nói, chỉ bằng vào chút người này không đáng kể một chút nào. Vừa vào núi, phân tán thành từng chi chi đội ngũ đơn độc, song phương không nhìn thấy lẫn nhau.
Đại đa số người đều kết bạn mà đi, đội ngũ ít nhất cũng có hai người.
Chỉ có Giang Thần là một mình. Chỉ có điều vào núi chưa được bao lâu hắn đã phát hiện ra có hai tên Phong hành vệ vẫn đi theo mình. Có lẽ Nhị trưởng lão sẽ không để cho hắn tùy tiện xảy ra chuyện.
Chỉ có điều, việc săn giết mãnh thú vẫn phải dựa vào chính mình.
Hai tên Phong hành vệ duy trì khoảng cách nhất định, không cho Giang Thần biến mất ở dưới ánh mắt của mình. Cứ như vậy, có nguy hiểm gì thì có thể trực tiếp bắn tên để ngăn cản.
- Nhìn hắn một mình cô đơn lại nhớ tới Đông viện phong quang một thời, trong thời gian ngắn ngủi lại có thể biến thành như vậy, thực sự là đau lòng.
- Dù sao cũng là Hắc Long thành, so sánh bọn họ, chúng ta chỉ là thôn phu sơn dã trong Thập vạn đại sơn a.
- Đúng vậy, Giang phủ ở trong Thập vạn đại sơn khá có uy vọng, hùng cứ Nam phong lĩnh. Thế nhưng phóng tầm mắt ra toàn bộ Hỏa vực, thực sự là bé nhỏ không đáng kể.
- Nói những chuyện này thì có tác dụng gì chứ.
Ở trong bầu không khí bi ai, hai người phát hiện ra có một đầu mãnh thú binh cấp xuất hiện ở trong tầm mắt.
Một người trong đó rút một mũi tên dài từ lọ tên ra, đặt lên tên dây cung, động tác liền mạch, ánh mắt sắc bén. Chỉ cần hơi có chút bất thường thì hắn sẽ kéo dây cung.
- Có lẽ không có vấn đề, chỉ là binh cấp.
Một người khác nói.
Giang Thần nhìn đầu sói hoang trước mắt, tâm tình có chút kỳ lạ. Khi còn ở Thiên vực, hắn chưa từng giết qua bất kỳ sinh mạng nào, bởi vì căn bản không giết được.
Cho đến hôm nay, đối mặt với sinh linh có thể nói là nhỏ yếu nhất này.
Trong lòng hắn bắt đầu xuất hiện đủ loại cảm giác kỳ diệu.
Trong tay hắn có một thanh loan đao, đó là thứ chuyên môn chuẩn bị có các đệ tử săn bắn, kỳ thực còn có thể lựa chọn cung tên. Chỉ có điều hắn sợ phiền toái cho nên mới chọn nó.
- Bình tĩnh, khi trong lòng con không suy nghĩ bất cứ chuyện gì khác thì sẽ không có bất kỳ thứ gì có thể đánh bại được con.
Bên tai hắn vang lên lời dạy dỗ của phụ thân kiếp trước.
Hắn có thể ngửi thấy được mùi hôi thối trong miệng đầu sói hoang này, cũng xác định con mãnh thú này sẽ không quan tâm tới thân phận của hắn, sẽ không kiêng kỵ Giang phủ. Chỉ cần một có cơ hội, nó sẽ cắn nát cổ họng của mình.
Nghĩ đến đây, cả người hắn phát run.
- Chẳng lẽ là sợ?
- Dù sao cũng là lần thứ nhất mà.
Hai tên Phong hành vệ không biết, không phải là Giang Thần đang sợ sệt, mà là một loại kích động, một loại khát vọng máu tanh đã lâu đang thức tỉnh.
Đầu sói hoang này đột nhiên bộc phát ra lực lượng to lớn, hất bay đất pháiía sau, hóa thành tàn ảnh vồ tới.
Phong hành vệ đã kéo dây cung.
Chỉ có điều, trong nháy mắt, Giang Thần đã đánh ra một đao.
Chỉ nghe thấy đầu sói hoang này kêu thảm một tiếng, thân thể từ trên không trung rơi xuống đất, co giật, rất nhanh đã bị máu tươi của chính mình nhấn chìm.
Một đao giải quyết!