Trở thành đệ tử nội môn thì mới xem như là chính thức hòa vào Thiên Đạo môn, cảm nhận được các loại chỗ tốt của thập đại tông môn Hỏa vực.
Đầu tiên sẽ được phân phối một ngọn núi linh khí dồi dào, phong cảnh xinh đẹp.
Chỉ cần không bị trục xuất ra khỏi Thiên Đạo môn, ngọn núi vẫn thuộc về đệ tử.
Có lẽ là bởi vì Mạc Húc trưởng lão cho nên ngọn núi của Giang Thần là Vân phong rất là quý hiếm ở bên trong môn phái.
Cái gọi là Vân phong là chỉ cao vút trong mây, là hùng phong cao và dốc. Trong núi ngưng tụ linh khí thiên địa, cây cối tươi tốt, muôn hoa đua thắm.
Tu luyện ở nơi như thế này sẽ là làm chơi ăn thật.
Giang Thần đi tới ngọn núi của mình, chuyện thứ nhất hắn làm chính là đặt tên.
Nếu như không có gì ngoài ý muốn, nơi này sẽ là nơi ở của hắn ở trên Cửu Thiên đại lục.
Giang Thần không nghĩ quá lâu đã quyết định gọi nó là Xích tiêu phong.
Hắn là chủ nhân của Xích tiêu kiếm, Xích tiêu kiếm chủ, nơi ở có cái tên này vô cùng thích hợp.
Chuyện thứ hai là kiến tạo nơi ở, không cần tự mình động thủ, mỗi ngọn núi đều có đệ tử dùng con rối khổng lồ, am hiểu kiến tạo làm việc.
Chuyện như vậy đối với những đệ tử nội môn khác mà nói, không đáng để nhắc tới. Thông qua con rối có thể dễ dàng dựng lên cung điện hoa lệ hoặc là lâu vũ.
Chỉ có điều Giang Thần vẫn tốn một phen công phu, tự mình quy hoạch, định ra bản đồ thiết kế, lại giao cho con rối hoàn thành.
Sau khi Mạnh Hạo nhìn thấy thành quả, lại khen không dứt miệng.
- Thiết kế của ngươi khiến cho Xích tiêu phong cách điệu không gì sánh kịp.
Mạnh Hạo nói.
- Nơi ở đương nhiên phải thư thái một chút.
Giang Thần cười nói.
Tên rất hay, kiến tạo nơi ở, sau đó mới là việc khó.
Giang Thần muốn bố trí trận pháp cho Xích tiêu phong của mình, nhưng môn phái không cung cấp thứ này. Tất cả phí tổn sẽ đệ tử tự mình gánh chịu.
Thêm nữa, Giang Thần muốn thành lập đan phòng, cũng phải tự mình bỏ tiền ra.
Chỗ khó xử của Giang Thần chính là không tiền.
- Trước tiên đi tìm Văn Tâm mượn một chút, sau khi tạo ra đan phòng, lại luyện chế linh đan để bán ra.
Giang Thần nghĩ như vậy, sau đó chạy đi tìm Văn Tâm.
Biết được ý đồ đến đây của Giang Thần, Văn Tâm nói:
- Mượn thì có thể. Chỉ có điều ngươi phải nói cho ta, sao ngươi lại trở thành đệ tử nội môn, còn nữa, ta muốn chuyển tới ở cùng chỗ với ngươi.
- Ta nghĩ một ngọn núi hoàn chỉnh, thêm một người như ta cũng không chật a?
Chuyện này cũng không phải là vấn đề chật hay không, ở bên trong môn phái cũng có đệ tử kết bè kết đảng, để người ngoại môn vào ở ngọn núi của mình, hình thành một cỗ thế lực.
Vấn đề là hiện tại Xích tiêu phong cũng chỉ có hai nam nhân như Giang Thần và Mạnh Hạo mà thôi.
- Ta thì không thành vấn đề, chỉ cần ngươi không sợ người khác đồn thổi là được rồi.
- Người ngớ ngẩn mới vì vậy mà bỏ qua cơ hội tu luyện tốt nhất.
Văn Tâm liếc mắt nhìn hắn một cái, bắt đầu thu dọn đồ vật của mình.
Sau khi Văn Tâm vào ở trong Xích tiêu phong, Giang Thần mới phát hiện ra thứ mình thiếu không chỉ là đan phòng, còn có rất nhiều thứ, ví dụ như bếp.
- Sau khi trở thành đệ tử nội môn còn phải ra ngoài ăn cơm sao? Thuê một nhóm người đến, trồng trọt rau dưa, nuôi gia cầm mới là kế hoạch lâu dài.
Văn Tâm nói.
- Để ta bảo trong nhà phái người đến.
Giang Thần quyết định viết thư về Nam phong lĩnh, để gia tộc phái người tới đây. Ngoại trừ người hầu ra, còn phải mang một ít đệ tử có tiềm lực đưa đến Thiên Đạo môn.
Mạnh Hạo ở bên cạnh muốn nói lại thôi, Giang Thần trở thành đệ tử nội môn. Có thể đề cử người khác trở thành đệ tử ngoại môn, tiêu chuẩn có hạn, hắn rất lo lắng Giang Thần sẽ đưa tiêu chuẩn này cho người trong nhà.
- Mạnh Hạo, ngươi cứ yên tâm chờ một quãng thời gian nữa. Hiện giờ ta đề cử ngươi tiến hành thí luyện sẽ có tỷ lệ rất lớn bị làm khó dễ. Ngược lại ở trong Xích tiêu phong này tu luyện cũng tốt. Ta có thể chỉ điểm kiếm pháp cho ngươi, còn công pháp, chỗ ta cũng có, chờ đan phòng của ta kiến tạo xong cũng sẽ không thiếu linh đan của ngươi.
Giờ Mạnh Hạo mới hiểu được dự định của Giang Thần, hắn lập tức yên lòng.
...
- Được!
Sau khi tin của Giang Thần về đến Nam phong lĩnh, toàn bộ Giang phủ đều mừng rỡ như điên.
Lúc này Giang Thần mới gia nhập được Thiên Đạo môn bao lâu cơ chứ? Không ngờ đã trở thành đệ tử nội môn, thực sự là không thể tưởng tượng nổi.
- Tôn tử này của ta, thực sự đã cho ta mấy lần kinh hỉ a.
Giang Vấn Thiên rất là vui mừng, đặc biệt là sau khi hắn phát hiện ra trong thư còn có một hàng chữ nhỏ, viết:
- Gia gia, con có để lại hai bản công pháp huyền bí ở dưới đáy giường phòng con. Một quyển là Thái cực hoàn, có thể tăng cường thực lực của người. Một quyển khác tên là Dưỡng thần kinh, có thể tăng cường kinh mạch, để trẻ em trong phủ tu luyện, đợi tới khi tuổi tác nhất định thì tốc độ tu luyện sẽ hơn so với người bên ngoài.
Giang Vấn Thiên kích động không thôi, lại có chút không rõ, thầm nói:
- Tại sao lúc này Giang Thần mới lấy ra cơ chứ?
Chợt, hắn nghĩ thông suốt chỗ then chốt. Đó là bởi vì hai bản công pháp huyền bí này quá quan trọng, nếu như không phải nó trở thành đệ tử nội môn Thiên Đạo môn, một khi lấy ra nhất định sẽ mang đến một trận gió tanh mưa máu.
- Đợi tới khi Nhị trưởng lão và Thiên Hùng trở thành Thần du cảnh là có thể bắt tay khai phá Thuần Dương quáng tinh. Khi đó Giang phủ tất sẽ quật khởi!
Rất nhanh, người Giang phủ biết được mình có cơ hội đi tới Thiên Đạo môn, chuyện này đã dẫn tới chấn động không nhỏ.
Đám người hầu thì tạm thời không nói, đệ tử được phái đi mới là quan trọng. Có thể đi tới Thiên Đạo môn tu luyện. Chuyện này trước đó người của Giang phủ chưa từng nghĩ qua.
Giang Thiên Hùng gọi hai nhi tử của mình tới, bảo bọn họ chuẩn bị động thủ.
- Phụ thân, trước đó chúng ta đối nghịch với Giang Thần như vậy, hắn sẽ để chúng ta đi thật sao?
Hai huynh đệ Giang Kiến và Giang Phong hưng phấn, đồng thời lại có chút thấp thỏm, rất hối hận trước đó đã đối nghịch với Giang Thần.
- Giang Thần sẽ không chấp nhặt chuyện như vậy, ở trong thư tín nó đã chỉ đích danh hai người các ngươi, yên tâm đi.
Giang Thiên Hùng nói.
Từ các loại biểu hiện của Giang Thần cho thấy, Giang Thiên Hùng đã tâm phục khẩu phục với hắn. Giang phủ dưới sự dẫn dắt của Giang Thần, nhất định sẽ đi về phía đỉnh phong.
Cùng lúc đó, Đông viện Giang phủ.
Sau khi Cao Nguyệt nhận được tin tức Giang Thần trở thành đệ tử nội môn, nàng cảm thấy tự hào, lẩm bẩm nói:
- Quả nhiên không hổ là nhi tử ngoan của ta.
Sau đó, nàng hắn gọi Phạm Đồ tới, nói:
- Phạm Đồ, ngươi cũng đi Thiên Đạo môn đi.
- Được.
Có thể ở bên người thiếu chủ, Phạm Đồ cầu còn không được.
...
Nói đi nói lại, sau khi Giang Thần ở lại Xích tiêu phong, lúc này hắn lại hiểu rõ được một chuyện.
Ở bên trong môn phái có hai bảng danh sách.
Một là Cống hiến bảng, thống kê mười người có nhiều điểm cống hiến nhất trong các đệ tử.
Còn có một bảng là Thiên tử bảng.
Xếp hạng tương tự với Tân hỏa bảng, là mười tên đệ tử ưu tú nhất trong Thiên Đạo môn. Có thể đề tên trên Thiên tử bảng, nhất định sẽ nhận được khen thưởng ngoài ngạch của môn phái.
Quan trọng nhất chính là, nếu muốn trở thành đệ tử chân truyền, nhất định phải có mặt trên Thiên tử bảng, chuyện này cơ hồ là nhận thức chung của Thiên Đạo môn.
Điều kiện lên bảng rất đơn giản, đánh bại người trên bảng là được.
Vừa nghe thấy quy củ này, Giang Thần rất hưng phấn. Chỉ có điều sau khi biết tất cả mọi người trên Thiên tử bảng đều là Thần du cảnh, hắn bỏ suy nghĩ này.
Hắn tự tin về kiếm cảnh của mình. Thế nhưng còn chưa tự đại đến mức không nhìn chênh lệch giữa hai cảnh giới.
Chợt, Giang Thần lại biết được tên Ninh Hạo Thiên kia là người đứng đầu hai bảng!
Cống hiến bảng và Thiên tử bảng đều đứng ở vị trí số một, là nhân vật nổi tiếng ở trong môn.
Nếu như nói người ngoại môn chỉ biết năng lực của Ninh Hạo Thiên. Thế nhưng đến nội môn, mới biết chỗ lợi hại chân chính của Ninh Hạo Thiên.
Đứng đầu hai bảng, sư phụ là Thái Thượng trưởng lão trong môn phái, rất được chưởng giáo yêu thích.
Trong các đệ tử cạnh tranh chức vị chưởng giáo đời tiếp theo, hắn đã dẫn trước các đệ tử cạnh tranh một đoạn dài.
Tên ngọn núi của Ninh Hạo Thiên cũng rất thô bạo.
Thiên Vương phong!
Bên trong núi cao thủ như mây, có rất nhiều đệ tử ngoại môn, thậm chí là đệ tử ưu tú của nội môn.
Những người này tạo thành mạng lưới liên lạc thẩm thấu đến các góc của môn phái!