Thần Võ Chiến Vương

Chương 76

Dược trưởng lão là người kích động nhất, không chỉ xác định được dược hiệu của Hoàn linh đan, mà còn có một chuyện quan trọng hơn.

- Các ngươi đi ra ngoài trước.

Dược trưởng lão nói.

Một lúc lâu sau Tiêu Tiêu mới kịp phản ứng được là sư phụ đang nói mình và hai người của thương hội, nàng rầu rĩ không vui rời khỏi nơi này.

Quản sự và Văn Mộng nhìn nhau, không dám vi phạm lệnh của Dược trưởng lão. Sau khi đi ra ngoài còn cài cửa lại.

Thấy cảnh này, Mạnh Hạo có chút sốt sắng, không biết Dược trưởng lão muốn làm gì.

- Ngươi tên là gì?

Dược trưởng lão hỏi.

- Giang Thần.

- Hoàn linh đan này là do ngươi luyện chế sao?

- Đúng vậy, dược phương chỉ có ta biết.

Giang Thần biết đại khái hắn muốn nói gì, cho nên hắn thẳng thắn nói ra chuyện mà đối phương muốn biết.

Có được câu trả lời, Dược trưởng lão cố nén vẻ hưng phấn, ngồi ở trước mặt Giang Thần.

Hắn không lo lắng, sau khi sắp xếp từ ngữ xong, hắn từ từ nói:

- Giang Thần, Hoàn linh đan không chỉ có tác dụng khôi phục kinh người mà hiệu quả thấy được cũng rất nhanh. Linh đan như vậy sẽ dễ bán ở trong Hỏa vực, nếu như ngươi có thể cống hiến dược phương cho môn phái, nhất định sẽ có trọng thưởng.

Một khi Hoàn linh đan được bán ra, thứ này sẽ là linh đan giữ mạng của vô số người.

Quan trọng nhất chính là, dược phương chỉ có một mình Giang Thần biết.

Một khi Thiên Đạo môn thu được, môn phái sẽ nhận được lợi ích to lớn, địa vị ở Hỏa vực cũng tăng lên rất cao.

- Môn phái định chi ra bao nhiêu?

Giang Thần đã sớm nghĩ tới tình huống như thế, cho nên hắn cũng đã sớm có quyết định. Đó là, muốn cống hiến dược phương cũng được, thế nhưng nó lại quyết định bởi thái độ của môn phái.

Từ tình huống hiện nay, biểu hiện của Dược trưởng lão đã khiến cho hắn đồng ý bàn luận.

- Ngươi cứ nói, có yêu cầu gì cứ việc nói ra.

Dược trưởng lão nói.

- Trưởng lão, Hoàn linh đan sẽ mang đến bão táp ra sao, chúng ta đều biết. Dù cho ngươi cho ta ức điểm cống hiến hoặc là tử kim, không tới mấy năm cũng có thể kiếm lại được. Sau đó, Thiên Đạo môn còn có thể tiếp tục bán mấy chục năm, thậm chí hơn trăm năm.

Giang Thần nói.

Nghe được lời nói này, Dược trưởng lão biết đây là một người thông minh.

- Quả thực là như vậy, ý của ngươi là muốn ăn chia sao?

Dược trưởng lão nói.

- Đúng vậy, ba phần mười, là thành ý của đệ tử Thiên Đạo môn như ta.

Giang Thần nói.

Dược trưởng lão cau mày, ba phần mười nghe qua là Giang Thần chịu thiệt.

Nhưng trên thực tế cũng không phải là như vậy, làm ăn không phải công phu miệng lưỡi là có thể quyết định được, đây là chuyện rất phức tạp.

Ví dụ như, Giang Thần không giao Hoàn linh đan cho môn phái, dựa vậy sẽ phải hoàn toàn dựa vào bản thân đối phương.

Nhưng mà, cho dù Giang Thần không ngủ không nghỉ cả ngày, cùng lắm cũng chỉ luyện chế ra được hơn ngàn viên linh đan.

Con số này phân cho đệ tử của Thiên Đạo môn còn thiếu rất nhiều, chứ đừng nói chi là cho toàn bộ Hỏa vực tiêu thụ.

Coi như là mời người thì lại phải cân nhắc xem người khác có thể ghi nhớ dược phương trong đầu hay không.

Thứ yếu, đó là đường dây tiêu thụ.

Dựa vào sức ảnh hưởng của Thiên Đạo môn có thể dễ dàng tiêu thụ Hoàn linh đan ở các nơi. Thế nhưng dựa vào chính bản thân Giang Thần, không nói quá trình này có gian nan bao nhiêu mà còn có nguy hiểm song hành.

Hiện giờ Giang Thần muốn ba phần mười, cái gì cũng không phải làm, không tới mấy năm sẽ tích lũy được một số của cải kinh người.

Đương nhiên, yêu cầu này của Giang Thần không quá phận, dù sao Hoàn linh đan đối với Thiên Đạo môn cũng là niềm vui ngoài ý muốn.

Thậm chí Dược trưởng lão còn nghĩ tới việc Giang Thần đưa ra yêu cầu năm năm.

Hiện tại đưa ra yêu cầu ba phần mười, nói đây là thành ý của một người đệ tử Thiên Đạo môn, Dược trưởng lão không thể nói thêm gì nữa.

- Mặt khác, ta còn có một chút yêu cầu nhỏ khác, hi vọng Thiên Đạo môn bảo đảm sự an toàn cho gia tộc của ta.

- Gia tộc của đệ tử Thiên Đạo môn vốn nên được bảo vệ.

Dược trưởng lão có chút không rõ nói.

- Ý của ta là, coi như gặp phải đệ tử Thiên Đạo môn công kích thì cũng có thể bảo vệ, không cần vĩnh cửu, trong vòng mười năm là được.

- Không thành vấn đề.

Chuyện này không tính là yêu cầu quá đáng gì cả, Dược trưởng lão không chút do dự đồng ý.

- Chỉ có điều ngươi phải bảo đảm, dược phương chỉ ở trên tay một mình ngươi mà thôi!

- Đương nhiên.

Giang Thần nói.

Nếu như bán đứt dược phương, Dược trưởng lão sẽ nghiệm chứng điểm ấy trước, nhưng nếu chia ba bảy, trái lại còn có thể yên tâm được.

- Còn có...

- Còn có nữa sao?

Dược trưởng lão rất là bất ngờ.

Giang Thần cười cợt, nói:

- Trước đó là nói chuyện của ta và môn phái, hiện tại ta muốn nói một chút với trưởng lão.

- Nói chuyện với ta?

Dược trưởng lão có chút không rõ hỏi lại một câu.

- Dược trưởng lão là Thái Thượng trưởng lão, cũng có không ít trưởng lão ủng hộ Ninh Hạo Thiên, vì lẽ đó ta hi vọng trưởng lão ủng hộ ta.

Giang Thần nói.

Vừa nói ra chuyện này, ngay cả Mạnh Hạo cũng cực kỳ khiếp sợ.

Dược trưởng lão sửng sốt trong chốc lát, lập tức nở nụ cười không tên, nói:

- Ngươi chính là Giang Thần, người có quan hệ với Hắc Long thành sao?

- Đúng vậy.

- Ta đang thay môn phái đàm phán với ngươi, thế nhưng ngươi lại muốn ta ủng hộ ngươi cạnh tranh chức vị chưởng giáo, ngươi không cảm thấy làm như vậy là không đúng sao?

Mạc trưởng lão nói.

- Trưởng lão, ngươi cảm thấy Hoàn linh đan rất đáng gờm. Chỉ có điều, nó chỉ là linh đan nhị phẩm, khôi phục được 40% đến 50% mà thôi. Đây là đối với Tụ nguyên cảnh trung kỳ a.

Nói tới chỗ này, Giang Thần đứng dậy, hai tay chống lên trên bàn, nghiêm nghị nói:

- Nếu như ta nói, ta còn có linh đan có thể làm cho Thần du cảnh khôi phục được 40% đến 50% thì sao? Thậm chí là Thông thiên cảnh nữa?

Thân là Dược trưởng lão của môn phái, hắn nghe vậy không thể không rung động cho được.

Hắn lập tức đứng dậy, tóm chặt lấy cánh tay của Giang Thần, kích động nói:

- Có thật không?

- Nếu như ta lừa gạt trưởng lão, không phải sẽ không được trưởng lão ủng hộ nữa sao?

Giang Thần cười nói.

Dược trưởng lão cũng cảm thấy rất có đạo lý, hắn một lần nữa ngồi xuống.

Một môn phái không giống như hoàng triều, bình thường thay đổi chưởng giáo sẽ không tạo ra gió tanh mưa máu.

Nhưng mà, đối với địa vị của bản thân lại có ảnh hưởng rất lớn.

Dược trưởng lão phụ trách luyện chế linh đan trong môn phái, tầm quan trọng không thể thay thế. Vì lẽ đó hắn không cần phải đi ủng hộ Ninh Hạo Thiên, chỉ cần duy trì thế trung lập là được.

Muốn hắn bởi vì Hoàn linh đan mà ủng hộ Giang Thần, là chuyện không thể.

Nhưng mà, lời nói mới rồi của Giang Thần đã khiến cho hắn chấn động.

- Giang Thần, ngươi vẫn không có tên trên Thiên tử bảng, không phải đệ tử chân truyền, nói chuyện tranh chức vị chưởng giáo quá xa xôi. Chờ sau khi ngươi lên Thiên tử bảng, chúng ta sẽ lại nói chuyện tiếp, được chứ?

- Hiện tại, trước tiên cứ đàm phán chuyện Hoàn linh đan trước là hơn.

Nghe thấy Dược trưởng lão nói vậy, Giang Thần biết hắn đã đồng ý, chỉ là chuyện này quá mức đột nhiên, cho nên đối phương mới giữ kẽ như vậy.

Chờ hắn trở thành đệ tử chân truyền, Dược trưởng lão sẽ trở thành một trợ lực rất lớn với hắn.

- Không có vấn đề, có điều Dược trưởng lão. Ngày hôm nay ta bán ra ba loại linh đan, hai loại khác linh đan khác cũng không kém hơn so với Hoàn linh đan a.

Giang Thần cười nói.

- Có thật không?

Dược trưởng lão lại cả kinh, lập tức mở ra cái hộp để hai loại linh đan khác.

Nghe Giang Thần giới thiệu, Dược trưởng lão đã sinh ra hứng thú đối với Huyền nguyên đan và Hóa nguyên đan.

Đặc biệt là Hóa nguyên đan, không ngờ lại có thể thuần hóa chân nguyên của đệ tử? Có ý nghĩa vô cùng lớn đối với Thiên Đạo môn!

- Nếu như không có vấn đề gì khác thì nó cũng như Hoàn linh đan, là ba phần mười.

Giang Thần nói.

- Được!

Dược trưởng lão đồng ý một tiếng, hắn chỉ lo Giang Thần hối hận.

Chợt, Dược trưởng lão nắm một viên linh đan rời khỏi, đi tìm chưởng giáo để báo cáo việc này.

- Giang Thần, tại sao chỉ đưa ra ba phần mười chứ? Ta cảm thấy bốn phần mười và năm phần mười cũng không có vấn đề gì nha.

Mạnh Hạo có chút không hiểu nói.

- Nếu như Nam phong lĩnh nhà ta và Thiên Đạo môn đứng ngang hàng, ba phần mười sẽ là của Thiên Đạo môn.

Giang Thần cười nói.

Mạnh Hạo bỗng nhiên tỉnh ngộ, đồng thời hắn lại không nhịn được nghĩ đến Giang Thần còn nhỏ hơn so với mình, thế nhưng không ngờ lại có tầm nhìn như vậy.

Người so với người, quả thực là tức chết người.
Bình Luận (0)
Comment