Thân Vô Thải Vũ

Chương 1

Dịch: Toffee

Núi rừng ban trưa u tĩnh mát mẻ, ánh mặt trời xuyên qua tán cây rải xuống mặt đất từng hạt sáng lốm đốm. Chim nhỏ đậu nơi cành cây chải chuốt lông vũ, dự định giữa trưa nắng gắt chợp mắt chốc lát, bỗng nhiên bị giật mình mà sợ hãi bay đi.

Phành phạch, rất nhiều chim nửa tỉnh nửa mê giữa núi rừng bị chấn động bay lên, tiếp đó là một bóng đen cao lớn vừa gào thét vừa huỳnh huỵch chạy tới. Nhìn kỹ, hóa ra là một con gấu đen cao tám thước, chạy thẳng về phía con suối rồi nhảy xuống.

"Ong ong ong. . . . . ." Một đám ong mật theo sát đuổi đến, xoay quanh con suối nhỏ một lúc lâu, mãi đến tận khi chim chóc lại quay lại ngọn cây, núi rừng trở lại yên tĩnh như cũ gấu đen lớn vẫn không chịu đi ra khỏi nước. Đàn ong bay vài vòng trên khe suối rồi tức giận rời đi.

"Ào" một tiếng nước đổ, một nam tử thân hình cao lớn từ trong nước nhảy ra, trong tay còn ôm một bình gốm nhỏ. Nam tử mặc quần áo ngắn gọn gàng, thân cao tám thước, tướng mạo anh tuấn. Hắn ôm bình gốm nhìn quanh một chút, thấy ong mật hẳn là đi rồi, lúc này mới đi lên bờ tìm một tảng đá ngồi lên.

Nam tử này tên Nguyên Mặc, chính là gấu đen ban nãy biến thành, là tinh quái hóa hình trên núi.

Bên dòng suối chỉ toàn ghềnh đá, không có cây lớn, ánh mặt trời ấm áp ban trưa chiếu xuống bãi đá, thuận tiện hong khô quần áo ướt nhẹp. Nguyên Mặc ngồi xếp bằng trên đá, cũng không quan tâm xiêm y còn đang nhỏ nước, đắc ý mở nắp bình gốm, thò một ngón tay vào lôi ra một miếng. Mật ong vàng óng chảy xuống theo ngón tay, Nguyên Mặc vội vàng lại gần hút một cái, mùi hương ngọt ngào nháy mắt lan tỏa trong miệng, hai con mắt đen thẫm thỏa mãn híp lại.

Ngoại trừ cá trong suối, Nguyên Mặc thích nhất là mật ngọt, chỉ là mỗi lần trộm được thì đầu cũng bị đốt cho sưng vù. Giơ tay sờ sờ hai cái cục sưng trên trán, không khỏi hít một ngụm khí, đau quá! Mau, mau ăn một miếng mật ong an ủi!

"Tiểu Mặc, lại trộm mật ong ăn?" Một ngọn cây không xa, một con khỉ già treo người nhìn hắn.

"Đâu nào, ta chỉ mượn nếm một chút...." Nguyên Mặc lau miệng, mang bình gốm hết sạch rửa trong nước, chờ lần sau đi trộm mật lấy ra dùng. Đây là khỉ già dạy hắn, lặng lẽ lấy tảng mật ong cất trong bình bịt kín, đàn ong phát hiện thì nhảy vào trong nước.

"Còn nói không trộm, vậy hai cục u này ở đâu ra?" Một con quạ đen đậu xuống trán Nguyên Mặc, mổ xuống.

"Ai----- " Đụng vào cục u lớn, Nguyên Mặc tức rồi, túm quạ đen trên đầu xuống, lắc lắc: "Đêm nay ăn quạ nướng."

"Cạc cạc --- gϊếŧ chim rồi ----" Quạ đen tan nát cõi lòng.

Khổng tước trống tao nhã bước tới lắc đầu, biến thành một nam tử tuấn mỹ thân mang thải y: "Được rồi đừng nháo nữa, Tiểu Mặc, mấy ngày này ngươi lại đi một chuyến lên chợ đi." Nói xong, một đám tinh quái nữa vây quanh.

Tinh quái trên núi hóa thành hình người, cũng muốn học cách sinh hoạt như phàm nhân. Bởi gấu đen lớn tu vi cao, duy trì hình người ổn định, hùng phẩm cũng tốt vô cùng, vậy nên tất cả mọi người yêu quý giao cho hắn vài thứ đồ sơn dã mang lên chợ bán. 

"Được đó." Nguyên Mặc gãi đầu, nhớ tới mật hoa táo. Thứ kia không giống mùi vị mật ong rừng lắm, có một mùi hương táo trong veo, hắn liền thoải mái nhận lời.

Lão già nhảy xuống, đưa Nguyên Mặc một sọt nấm hương dại; Ưng già rít gió đáp đất, đưa hắn cỏ Linh chi hái trên vách núi; hồ ly cười híp mắt móc ra một viên bảo thạch sáng lấp lánh.

Khổng tước đưa hắn một cái lông đuôi màu sắc diễm lệ: "Lần này nhớ bán đắt chút nha."

"Nhìn cái bộ dạng ngốc ngốc của hắn thì bán đắt sao được, không bằng để ta đi." Hồ ly biến thành dáng dấp thiếu niên, chỉ là trên đầu vẫn còn hai lỗ tai hồ xù xù, "Đội mũ rơm vào là được."

"Ca, để ngươi? Vậy chúng ta một đồng cũng không lấy được!" Quạ đen bay một vòng trên đầu hồ ly, dài họng nói, "Gấu ngốc không bán được giá cao, nhưng ít nhất sẽ không giấu tiền của chúng ta!"

Lần trước mọi người đưa đồ cho hồ ly, kết quả tên này cầm tiền mua gà quay cho mình hết, hai tay trắng trơn về núi, còn dối mọi người tiền bị sơn phỉ cướp. Sơn phỉ đâu ra đánh thắng được một yêu hóa hình vậy?

Hồ ly ngượng ngùng vểnh lỗ tai không nói nữa.

"Lông vũ, ta cũng phải bán lông vũ." Quạ đen thấy Nguyên Mặc cất lông Khổng tước, cũng nhổ mấy chiếc lông đen thui của mình.

"Cái này..." Nguyên Mặc bối rối nhìn lông quạ, cái này ai muốn mua nhỉ? 

Còn chưa kịp há mồm nói gì, sơn ưng, cò trắng, hồng hạc cũng dồn dập nhổ lông giao hắn, nói bán thử xem, không được thì thôi.

Nói đến mức này, Đại Hùng cũng không tiện từ chối, chỉ đem đám lông lộn xộn này cho vào gùi, đeo lên hạ sơn.

(Truyện chỉ đăng trên truyenwiki1.com Toffeeincoffee và trang web hesmyjade.wordpress.com. Không chấp nhận bất cứ hình thức repost và chuyển ver nào!)

Ngọn núi này tên Vân Tang, bởi khắp núi cây dâu mọc đan xen như mây nên có tên vậy, kéo dài hơn trăm dặm. Chúng tinh quái ở nơi sâu nhất trong rặng núi, ngoài núi chính là nhân gian phồn hoa. Nguyên Mặc đi một ngày một đêm, sáng sớm ngày kế đến chợ dưới núi.

Nơi này là một tòa thành nhỏ, vì núi Vân Tang nhiều cây dâu, nông dân quanh vùng đa số nuôi tằm, nơi này cũng sản xuất rất nhiều tơ lụa. Thương nhân từ nam tới bắc tới đây buôn bán, thành nhỏ náo nhiệt vô cùng. Giữa thành có chợ, Nguyên Mặc đã tới mấy lần, quen cửa nẻo tìm một chỗ bày quầy, trải một miếng vải bố hoa xanh rồi mang đồ trong gùi ra bày.

"Tiểu tử, bán gì đấy?" Cụ ông quầy bên cạnh tò mò hỏi.

"Một ít thứ sơn dã." Nguyên Mặc ngây ngô cười, mang linh chi, bảo thạch, nấm chia làm mấy chồng, lông chim sợ gió thổi nên không mang ra, đặt trong gùi, chỉ mang ra hai chiếc lông đuôi khổng tước thật dài cắm bên cạnh, đặt một tấm gỗ dựa vào sọt, trên đó viết ba chữ lớn "Hàng sơn dã" xiêu xiêu vẹo vẹo. Xong xuôi, Nguyên Mặc ngồi xếp bằng sau sạp, chờ khách tới cửa.

Cụ ông nhìn qua một sọt lông chim, không khỏi lắc đầu: "Tiểu tử, mấy thứ khác bán còn được, lông chim này ngươi cầm làm gì?"

Nguyên Mặc gãi gãi đầu: "Không có gì, dùng để lót đồ." Dù hắn không hiểu nhiều chuyện thế gian, nhưng cũng biết lông chim mà lôi ra bán chỉ khiến người ta cười trêu.

"U! Đây là đá gì vậy?" Thương nhân lui tới đa số đều biết hàng, nhìn qua cũng thấy linh chi và bảo thạch này là đồ tốt, rất nhanh đã có người tới hỏi giá.

Côn đồ cắc ké ngoài chợ, nhìn dáng vẻ Nguyên Mặc hàm hậu ngây ngô, lại thấy sạp hàng có linh chi, bảo thạch giá trị không nhỏ, liền có ý đồ xấu. Một đám người lặng lẽ tiến lại gần, dần dần quây sạp nhỏ này lại.

"Bên trên có đất đá vụn hỗn tạp còn sót, không đáng số tiền này." Có khách soi mói chỉ vào bảo thạch vẫn còn mang theo nguyên thạch bên ngoài.

"Cái này dễ thôi." Nguyên Mặc cầm tảng đá to bằng lòng bàn tay này, nắm hai tay, răng rắc một tiếng, đất đá bao bên ngoài nát vụn rớt xuống, đưa bảo thạch cho người kia.

"......" Người mua cùng đám côn đồ ngẩn người, người trước vội vàng trả thù lao, kẻ sau thu hồi tâm tư, người này trời sinh thần lực, chọc không nổi.

Cứ vậy, Nguyên Mặc hữu kinh vô hiểm bán đến gần trưa. Mắt thấy mặt trời sắp lên chính ngọ, hàng trên sạp bán cũng gần hết, chỉ còn dư một sọt lông chim không ai hỏi thăm. Gãi đầu, gấu đen lớn rất thất vọng.

"Lông chim này bán thế nào?" Một thanh âm cực kỳ dễ nghe vang trên đỉnh đầu hắn, Nguyên Mặc ngây ngẩn ngẩng đầu, thật sự có người mua cái này? Chờ thấy rõ tướng mạo người tới, Nguyên Mặc lại càng thêm sững sờ.

Lông mày như mực mắt như họa, thân hình thon gầy, khí chất như ngọc. Nguyên Mặc chưa từng gặp người nào đẹp mắt như vậy, cảm thấy chính là "trích tiên" trong truyền thuyết, đẹp không chỗ soi mói. Chỉ là giữa hè còn mang mũ lụp xụp, hơi kỳ quái.

"Lông chim này bán thế nào?" Thấy chủ sạp này ngơ ngơ ngác ngác, mắt phượng hơi nhíu lộ chút không kiên nhẫn, người kia hỏi lại một lần.

"À, dài 20 văn một cái, ngắn 3 văn." Nguyên Mặc hồi tỉnh, vội nói, đổ sọt lông chim cho khách xem.

"Đám này ta muốn hết." Người kia nhấc cằm, ra hiệu Nguyên Mặc gói kỹ hết lông chim.

"Hết, hết à?" Nguyên Mặc gãi gãi đầu, rất hiếu kỳ người này mua nhiều lông chim như vậy để làm gì, nhịn không nổi nhìn y một cái.

"Nhìn cái gì!" Một đôi mắt đẹp trừng lại.

Nguyên Mặc ngượng ngùng rời ánh mắt, không dám nhìn nữa: "Ngài mua nhiều như vậy, lấy ngài rẻ hơn chút, 300 văn."

Người kia cũng không thèm nhìn, ném cho hắn một khối bạc vụn, ra hiệu tùy tùng phía sau mang lông chim đi, cũng không nhận tiền lẻ Nguyên Mặc đưa, dùng thanh âm như tiếng ngọc Côn Sơn rơi nói: "Loại lông chim này, ngươi lại tìm cho ta chút, tốt nhất là màu sắc phải diễm lệ."

"Khách quan muốn làm đấu bồng* sao?" Nguyên Mặc tò mò hỏi. (mũ rộng vành)

"Ai cần ngươi lo!" Vị khách tuấn mỹ trừng hắn, sau đó xoay người rời đi, dần mất bóng trong chợ.

Ngày hôm đó bán được không ít tiền, Nguyên Mặc lấy ra cho mình một phần tiền, mua một bình mật hoa táo thật lớn, vừa đi vừa ăn, lúc về trong núi, mật đường cũng ăn xong. Mùi vị ngọt ngào còn lưu lại nơi đầu lưỡi, khiến hắn mất ngủ cả đêm, còn muốn ăn thêm bình nữa. Nên, sớm ngày kế hôm sau trèo lên, tìm mấy vị chim hàng xóm xin ít lông chim.

Nghe nói lông chim bán được, đám khổng tước, sơn ưng rất cao hứng, lại cầm chút lông chim tới cho Nguyên Mặc.

Hổ cũng cầm một đám lông tơ vàng trắng giao nhau tới: "Nghe nói lông có thể bán lấy tiền, ngươi xem của ta thì sao?" Trời vào hè chính là thời điểm rụng lông, đây là hắn quét ra từ trong động.

"Cạc cạc cạc, người ta mua lông chim xinh đẹp, tất nhiên là muốn làm đấu bồng hoặc là bình phong, muốn lông hổ nhà ngươi làm gì?" Quạ đen vỗ cánh cười nhạo, "Giữa hè, định làm thảm lông hổ hay gì, cạc cạc cạc!"

Hổ nhe răng, đột nhiên nhảy lên, chộp quạ đen dưới vuốt.

"Gϊếŧ chim rồi! Gϊếŧ chim rồi!" Quạ đen bị hành thê thảm, lại không thú nào để ý, ngay cả Nguyên Mặc cũng xoay người đeo sọt lông chim hạ sơn. Hắn đã ước định với vị công tử dễ nhìn, ba ngày  sau gặp mặt tại chỗ đó, hắn cũng không thể tới muộn.

Hết chương 1.

Bình Luận (0)
Comment