Thần Vương Độc Phi: Thiên Tài Luyện Đan Sư

Chương 109

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Lăng Kỳ Tuyết không phúc hậu trêu chọc hắn: "Có chút!"

Ai bảo bình thường hắn đi đến chỗ nào cũng có thể cho nàng rước lấy một đống ánh mắt ghen ghét của nữ nhân.

Đông Phương Linh Thiên nhanh chóng xoay người cúi đầu xống, tránh ánh mắt của Lăng Kỳ Tuyết: "Hai ngày nay ta vẫn nên che mặt lại."

Đông Phương Linh Thiên chưa bao giờ vì khuôn mặt của mình mà quá quan tâm, lần đầu tiên lo lắng phát hiện, cho dù một tỳ vết nhỏ nào đi chăng nữa, hắn đều không muốn bị Lăng Kỳ Tuyết thấy, e sợ Lăng Kỳ Tuyết sẽ ghét bỏ hắn.

Chờ Lăng Kỳ Tuyết cười đủ rồi cũng ngừng lại, bắt đầu tính toán bốn phía.

Bốn phía chẳng có cái gì cả, trống rỗng, đã khôi phục bình thường như lúc đi vào thấy.

Sau khi ma thú thần bí bị đánh bại hai lần thì biến mất, thật không thể tưởng tượng nổi, lúc này, Lăng Kỳ Tuyết đã có thể khẳng định, tất cả lúc trước bọn họ thấy đều là ảo tưởng.

Tất cả cái này cũng quá đáng sợ!

Người cường giả này thực lực cần nhiều cường đại mới có thể sau khi chết còn để lại động phủ bí cảnh này, còn có thể chế tạo ra ảo tưởng đủ để tổn thương được Nguyên Vương hậu kỳ.

Lăng Kỳ Tuyết nói ý nghĩ ra trao đổi với Đông Phương Linh Thiên, Đông Phương Linh Thiên cũng có ý tưởng như thế.

"Chúng ta trở về đi, bảo bối gì cũng không quan trọng bằng mạng!" Mặc dù bảo bối thật hấp dẫn người, nhưng hai lần  liên tiếp gặp phải ma thú có thực lực quá kinh khủng, Lăng Kỳ Tuyết cảm thấy nàng cần phải chọn giữa mạng nhỏ và bảo bối.

Dũng cảm tất nhiên là tốt, nhưng có dũng không mưu chính là dũng khí của kẻ thất phu, không lấy được bảo bối còn liên lụy đến mạng, Lăng Kỳ Tuyết còn lâu mới làm buôn bán lỗ vốn này.

Mà nguyên khí của bí cảnh nồng đậm, coi như ở bên ngoài động phủ tu luyện một tháng, cũng mạnh hơn bên ngoài tu luyện một năm, có lẽ yên tĩnh ngồi tu luyện chờ bọn họ đẩy ra ngoài bí cảnh thôi.

Đông Phương Linh Thiên cũng có ý đó, nếu là một mình hắn, có lẽ hắn còn có thể nhiệt huyết sôi trào không đến tường nam không quay đầu, không thấy bảo bối không trở về.

Nhưng bên người hắn còn có một Lăng Kỳ Tuyết, mới vừa rồi mạo hiểm đối phó với hai ma thú còn như ở bên tai, hắn không muốn mạo hiểm an toàn của Lăng Kỳ Tuyết.

Sau khi hai người thương lượng sẽ phải trở về, nhưng lại gặp khó khăn, bốn phía vách tường này đều là cấm chế, một bức tường mới là đường quay về.

Lựa chọn một bức tường, bọn họ dùng nguyên lực thuộc tính Mộc bao lấy toàn thân đụng vào, dù sao cái gọi là tường này chỉ là hiệu quả của một cái nhìn cường giả huyễn hóa ra, căn bản cũng không có tường, đầu đụng vào không vỡ.

Hai người rất thuận lợi đụng mạnh vào cấm chế, như xuyên qua một tầng sóng nước, đảo mắt đã đến một cái gian phòng khác.

Lăng Kỳ Tuyết chỉ nhìn một cái đã trợn tròn mắt, trong căn phòng này có hai vị lão nhân tóc hoa râm đang ngồi!

Nét mặt của hai vị lão nhân đều lạ thường, rất nghiêm minh, hai mắt có chút đục ngầu nhìn thẳng vào hai người, đang nghiêm túc quan sát hai người họ.

Trên người bọn họ hiện ra một lớp khí tức như có như không của cường giả, rất mạnh Lăng Kỳ Tuyết không cảm ứng ra rõ ràng, chỉ có thể cảm thấy khí tức thực lực trên người bọn họ là mười nàng cũng đều không đánh lại được, mà bên cạnh bọn họ đều có Dư Phương và Dư Ly bị thương mới gẫy sừng đã dài trở lại đang ngồi đợi, không nhúc nhích nhìn chằm chằm hai bọn họ!

Đáng chết, sao lại không có đường trở về!

Lăng Kỳ Tuyết suy đoán: Chẳng lẽ hai ma thú này là ma thú khế ước của hai lão nhân này?

Nàng và Đông Phương Linh Thiên đánh ma thú khế ước của người ta, hai lão nhân này có thể bắt nàng và Đông Phương Linh Thiên lại nướng hay không!

Da đầu của Lăng Kỳ Tuyết tê dại, dù thế nào cũng thử một lần mới biết, có phải hai lão nhân này là người không nói đạo lý hay không.

Nàng cố gắng để cho mình cười đến không khó coi, vẫy tay nhỏ bé: "Hi, các ngươi khỏe không, chúng ta không phải cố ý muốn làm phiền các ngươi, chỉ là. . . . . ."

Chỉ là cái gì, nói cho hai lão nhân này nàng chỉ là đến càn quét bảo bối của bọn họ hay sao?

Người ta còn không tát nàng ngã vào trong Thái Bình Dương đi!

"Chỉ là đi nhầm đường thôi!" Đông Phương Linh Thiên tiếp lời nói của Lăng Kỳ Tuyết, mặt không đổi sắc nói.

Lăng Kỳ Tuyết: ". . . . . ."

Thật là phúc hắc!

Ngay cả nàng đều không tin hai người bọn họ là đi nhầm đường, hai vị nhân tinh như lão nhân này sẽ tin tưởng sao?

Ông trời bảo vệ không còn sai biệt lắm!

Ai lại đi nhầm đường ở trong bí cảnh của một cường giả, rõ ràng chính là cố ý.

Trước mắt bọn họ đang lên một con thuyền hải tặc, Lăng Kỳ Tuyết cũng không thể phơi bày, chỉ lúng túng cười: "Đúng vậy, chúng ta đi ngang qua nơi đây, không cẩn thận đi nhầm đường, không biết gia gia nãi nãi các ngươi có biết đường đi ra ngoài hay không, chúng ta lập tức rời khỏi đây!"

Lão nhân không nói gì, cũng không có bất kì động tác gì, chỉ trầm mặc nhìn Lăng Kỳ Tuyết và Đông Phương Linh Thiên.

Lăng Kỳ Tuyết bị ánh mắt sáng quắc của bpjn họ nhìn đến cả người không được tự nhiên, nhưng lại không dám tức giận, chỉ là cười rất giả dối!

Thật lâu sau, một lão gia tử trong đó nói chuyện: "Là các ngươi đánh ma thú của ta?"

Lăng Kỳ Tuyết thầm nói: Tiên sư ngươi, quả nhiên bắt đầu tính sổ, các ngươi đã định bám lấy chuyện này không buông, dù ta chột dạ nhưng trên mặt cũng không thể biểu hiện ra, khóe môi nhếch lên cười nịnh hót nói: "Ha ha. . . . . . Ha ha. . . . . . Hiểu lầm một chuyện hiểu lầm!"

Lăng Kỳ Tuyết nói xong, linh hồn tiến vào trong Hỗn Độn Thế Giới, luyện chế độc dược mới.

Hai lão nhân này cho nàng cảm giác cường đại đến mức có thể vài giây hóa nàng thành tro, nàng không ngờ chút biện pháp này xem ra là không thể toàn thân mà lui được rồi.

Nhắc đến cũng là may mắn, lúc nàng càn quét dược liệu ở hai giá hàng thì không ngờ phát hiện mấy loại dược liệu quý hiếm, mấy loại dược liệu này nếu tách ra dùng thì là dược liệu, nhưng một khi trộn vào, dù là đại la thần tiên cũng có thể bị độc chết, nàng chế biến một phần độc phấn, bằng tốc độ nhanh nhất luyện chế một viên độc đan, chuẩn bị sử dụng sau này.

Tất nhiên, có thể độc chết hay không Lăng Kỳ Tuyết cũng không thể thử nghiệm qua, lý thuyết《 cổ y ngàn phương 》sẽ không phải là giả, dù sao nàng chưa từng nhìn thấy thực lực mạnh mẽ như hai vị trước mắt này, cũng không có cơ hội thí nghiệm.

Sau khi Lăng Kỳ Tuyết phối chế bột giải dược xong thì linh hồn trở về vị trí cũ, hơi động ý nghĩ một chút, lặng lẽ rắc bột thuốc vào trong không khí.

Bộ dáng còn làm bộ như lau mồ hôi trên gương mặt, thuận tiện uống thuốc giải vào.

Trong cả quá trình Đông Phương Linh Thiên không nói gì, một đôi mắt như là biển  sâu nhìn vào lão đầu lão thái.

Từ lúc hắn bắt đầu để ý hai người này, lồng ngực của bọn họ không có nửa điểm phập phồng, cho dù người sống có đại pháp Quy Tức, cũng không thể không hô hấp trong thời gian dài.

Hoặc chính là cấp bậc của bọn họ đạt đến Tiên cấp, hoặc là bọn họ chính là đã chết, hắn nhìn thấy chỉ là hai quỷ hồn.

Đông Phương Linh Thiên nghiêng về người sau hơn, bởi vì trên người của hai lão đầu lão thái ở đây, hắn không ngửi thấy được một cỗ khí tức tiên phong đạo cốt, ngược lại, hai người này mang đến cho hắn một cảm giác âm trầm, hai tay già nua hiện ra gầy gò, trên mặt lão nhân đầy nốt ban, gầy trơ cả xương, như là từ địa ngục bò ra.

Đang mất hồn, đột nhiên Lăng Kỳ Tuyết bên cạnh ôm lấy cổ của hắn, đôi môi dán lên môi của hắn.

Đây chính là Lăng Kỳ Tuyết chủ động hôn hắn!

Đông Phương Linh Thiên lúc này mở cờ trong bụng, hoàn toàn quên mất bản thân bọn họ ở nơi nào.

Cứ thế choáng váng nửa ngày cũng chưa lấy lại qua thần trí, ngay cả Lăng Kỳ Tuyết lúc nào buông hắn ra, hắn cũng không cảm nhận được. . . . . .
Bình Luận (0)
Comment