Thần Vương Độc Phi: Thiên Tài Luyện Đan Sư

Chương 141

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Trời trong xanh, cả đất nước Nam Lăng quốc đều an lành, ngày phòng đấu giá Như Ngọc bán đấu giá Thuần Nguyên Đan cấp bậc Nguyên Tôn đã đến.

Trải qua mười ngày tạo thế, lãnh thổ Nam Lăng quốc dậy sóng một khung cảnh cướp đoạt Thuần Nguyên Đan cấp bậc Nguyên Tôn.

Không chỉ có Nam Lăng quốc, một truyền mười, mười truyền một trăm, tin tức như là mọc thêm cánh, nhanh chóng lan đến tứ quốc xung quanh, rất nhiều lão quái vật của đại gia tộc cũng phái thân tín đi, cưỡi ma thú ưu tú cấp cao nhất đến, hy vọng có thể lấy được một viên.

Nhân khí của phòng đấu giá Như Ngọc chưa từng cường thịnh như bây giờ, Tiễn Khôn gặp người là cười, nếu không biết, còn tưởng rằng hắn là một kẻ háo sắc, một chưởng quỹ khôn khéo tính toán, cuộc sống đã thay đổi, biến thành một phật Di Lặc.

Với lần này Lăng Kỳ Tuyết bày tỏ không phải là lỗi của nàng, nàng chỉ là lấy   mười viên Thuần Nguyên Đan cấp bậc Nguyên Tôn ra mà thôi.

Một ngày này, Lăng Kỳ Tuyết cũng hóa trang đi đến phòng đấu giá Như Ngọc, ở dưới sự an bài của Tiễn Khôn tiến vào gian phòng tôn quý nhất lầu hai, chờ buổi đấu giá bắt đầu.

Ngồi ở trong phòng bao lầu hai, có thể thấy tình hình của lầu một rất rõ ràng.

Mấy ngày nay Lăng gia nhiều lần tìm đến Thiên Hoa Cung nhưng không có kết quả, miễn cho chủ ý không thể hoàn thành, những yêu cầu này cũng không dám bỏ qua, bát đại trưởng lão còn lại cũng đều đến, khí phách hùng dũng oai vệ hiên ngang chiếm cứ một góc nhỏ ở lầu một, chỉ kém xem phòng đấu giá thành nhà của bọn họ!

Lăng Kỳ Tuyết nghĩ: Nhất định là bọn họ cảm thấy đan dược là nàng luyện chế được, cho là đợi lát nữa ở trong buổi đấu giá buổi sẽ bán một mặt, tranh thủ phòng đấu giá Như Ngọc giữ lại một hai viên đan dược bán giá thấp cho bọn họ thôi.

Nghĩ đến lại tốt, đừng tưởng rằng phòng đấu giá Như Ngọc không phải là phòng đấu giá của hoàng thất, không có quốc gia cường đại làm hậu thuẫn, là có thể tùy ý ngông cuồng được sao, những tu luyện giả khí thế hung hăng từ xa chạy đến kia cũng không phải là ngồi không.

"Nhìn cái gì chứ, những người này cũng chỉ là tôm tép nhãi nhép, không đáng giá được nhắc đến." Đông Phương Linh Thiên ngồi bên cạnh Lăng Kỳ Tuyết.

Trong gian phòng xa hoa nhưng diện tích lại không lớn, hắn an vị ở trên ghế tràng kỷ bên cạnh Lăng Kỳ Tuyết không đến mười phân.

Da thịt của nàng, mái tóc đen nhánh của nàng.

Mỗi một phần hắn đều yêu thích, hắn thích nàng, bất kỳ chỗ nào, bất kể cái gì.

Không nhịn được muốn kéo nàng vào trong ngực.

Tất cả tâm tư của Lăng Kỳ Tuyết đều đặt ở trên hội đấu giá, không để ý đến hỏa nhiệt trong mắt của hắn, lúc này Đông Phương Linh Thiên mới không bị đẩy ra.

Nàng nhìn sóng triều chấn động của người phía dưới, hắn lại nhìn nàng, đây cũng là toàn bộ phong cảnh trong mắt hắn, hắn thích nhất là phong cảnh này.

"Vậy cũng đúng, vị bên cạnh ta này chính là cao thủ Nguyên Tôn hậu kỳ, những người này còn chưa đủ để ngươi ngược một giây." Lăng Kỳ Tuyết quay đầu lại mỉm cười.

Hơi thở của Đông Phương Linh Thiên quá gần, đang phả lên ở phía sau nàng, sao nàng lại không biết suy nghĩ trong lòng hắn chứ.

Trải qua nhiều mưa gió với nhau như vậy, Lăng Kỳ Tuyết không muốn tổn thương Đông Phương Linh Thiên, không nói gì, chỉ là không biến sắc dời khỏi vị trí một chút.

Đông Phương Linh Thiên thấy thế, trong lòng hơi mất mác, hắn làm ra nhiều cố gắng như vậy, Lăng Kỳ Tuyết vẫn không thể tiếp nhận hắn.

Chỉ là, mất mác của hắn rất nhanh đã bị ý chí chiến đấu thay thế.

Nàng hết lần này đến lần khác cự tuyệt, hắn chỉ cần một lần rồi một lần cố gắng.

Chỉ có nam nhân không nỗ lực, không có không theo đuổi được lão bà!

Nghĩ đến đây Đông Phương Linh Thiên nở nụ cười hắc hắc, cố gắng! Cố gắng!

"Ngươi cười cái gì lại đê tiện như vậy!"

Lăng Kỳ Tuyết đột nhiên đến trước mặt của hắn, con hàng này cười tà ác đến như vậy, không phải là đang nghĩ lung tung đến nàng chứ!

Chỉ là, Lăng Kỳ Tuyết lại không có cảm giác buồn nôn, chẳng qua là cảm thấy con hàng này. . . . . .

Haiz, hết ý kiến!

Đây là lúc nào rồi!

Đê tiện?

Đông Phương Linh Thiên chỉ cười khúc khích, để tiện có thể theo đuổi Tuyết Nhi, hắn cũng nguyện ý.

Hắn cười càng ngu hơn rồi, Lăng Kỳ Tuyết chỉ có thể lắc đầu, thật là muốn nói, con hàng đến giờ uống thuốc rồi!

. . . . . .

Lúc này, người đến lầu một càng ngày càng nhiều, chỗ ngồi cũng ngồi đầy người.

Trong đó có người của Bùi gia, Lăng Kỳ Tuyết nhìn thấy Lão tổ hoàng thất cũng đến, người trong hoàng thất không bao một phòng riêng, lại chạy đến khu đại chúng, thật sự là không thể tưởng tượng được.

Còn có một số người khác nàng không biết, chỉ là thấy y phục đều là một đám đệ tử nhà giàu.

Càng nhiều tiền càng tốt!

Dù sao cuối cùng tiền bán đấu giá có được đều vào trong tay của nàng, không chê nhiều tiền đâu.

Không lâu lắm, Tiễn Khôn sai người báo lại, tất cả chỗ ngồi trong phòng cũng đã đầy người rồi, nhưng thời gian khai mạc chưa đến, hỏi Lăng Kỳ Tuyết có muốn khai mạc trước hay không.

Dù sao mười ngày trước tạo thế đã vào vị trí của mình rồi, bây giờ cũng không thiếu một giờ.

Nhìn lại những khuôm mặt kích động đến không thể tự kiềm chế phía dưới một chút, Lăng Kỳ Tuyết cũng cảm thấy cần khai mạc trước giờ.

Đó cũng không phải là buổi đấu giá đặc biệt chỉ bán đấu giá mỗi Thuần Nguyên Đan cấp bậc Nguyên Tôn, buổi đấu giá còn chuẩn bị những vật phẩm đấu giá khác, cũng chỉ là ở trước mặt Thuần Nguyên Đan cấp bậc Nguyên Tôn, những thứ đó đều không đáng nhắc đến mà thôi.

Nhưng quy của bình thường của bán đấu giá vẫn phải có.

Ở dưới giới thiệu đấu giá sư văng nước miếng, sau khi thuận lợi đấu giá một số vật phẩm, Thuần Nguyên Đan cấp bậc Nguyên Tôn chính là bắt đầu.

Hiện trường phát ra một trận tiếng hét.

Mặc dù nghe nói có Thuần Nguyên Đan cấp bậc Nguyên Tôn, nhưng chính mắt thấy lại là một việc khác.

Vì bảo đảm an toàn, lần này Tiễn Khôn tốn giá tiền lớn mời cao thủ Nguyên Vương hậu kỳ đến biểu diễn Thuần Nguyên Đan Nguyên Tôn, mặc dù không có mỹ nữ xinh đẹp, nhưng chính đan dược là tồn tại xinh đẹp nhất, người nâng bình thủy tinh để đan dược đã trở thành cảnh trang trí.

"Ngươi bấm ta một cái, đây không phải là mộng."

"Cái này cái này cái này chuyện này. . . . . . Thật sự!"

"A. . . . . ."

Trong lúc nhất thời, chỗ người ngồi trong phòng đấu giá lên tiếng nói năng thì thầm lẫn nhau, đều lấy ánh mắt không thể tưởng tượng nổi lại xen lẫn vui mừng nhìn đan dược trên đài.

Xung quanh đan dược được nguyên khí bao vây dao động kịch liệt, nhất định không phải là phàm vật.

Đây chính là Nguyên Tôn Đan!

Rất nhiều người chỉ nghe nói qua, không có tận mắt thấy Nguyên Tôn Đan!

Hơn nữa, nghe nói Nguyên Tôn Đan này lại là Lăng Kỳ Tuyết đã từng là phế vật Lăng gia luyện chế, khó có thể tin nổi!

Nhưng lời nói của người đấu giá lại đi bỏ đi hoài nghi cuối cùng của bọn họ.

"Các vị, tin tưởng mục đích cuối cùng hôm nay của mọi người đều là viên Thuần Nguyên Đan cấp bậc Nguyên Tôn này!"

"Đây là tác phẩm tâm huyết lăng đại tiểu thư Lăng Kỳ Tuyết tỉ mỉ luyện chế, chỉ có mười viên, người trả giá cao sẽ được."

"Lăng đại tiểu thư ân oán rõ ràng, trước khi đấu giá bắt đầu cũng đã nói, sẽ không bán đan dược cho những người đã từng đối xử không tốt với nàng, được rồi, vì đa số người đều vui vẻ, những người đã từng đối xử không tốt với nàng có thể rời sân không cần tham gia đấu giá, ngược lại, những gia tộc đã từng trợ giúp nàng, Lăng đại tiểu thư hứa hẹn, chỉ cần các ngươi đấu giá thành công, cũng sẽ tặng một viên Thuần Nguyên Đan cấp bậc Nguyên Vương."

Lời nói của người đấu giá một viên đá làm gợn ngàn tầng sóng, người Bùi gia và Lăng gia phía dưới cũng không tình nguyện.

Lão tổ Bùi gia giận đùng đùng xông lên đài quát: "Các ngươi mở phòng đấu giá chính là nhằm vào tất cả mọi người, đây là ý gì vậy."

"Xin lỗi vị tôn khách này, chúng ta chỉ là nhắn lại ý tứ của Lăng đại tiểu thư mà thôi, không có ý gì khác." Người đấu giá bất nóng bất lạnh nói.

Hắn cũng không có chỉ mặt gọi tên nói là có phải các người hay không, định đoạt cuối cùng vẫn là do Lăng đại tiểu thư quyết định, là các ngươi tự mình nhảy ra thừa nhận chính mình là người không tốt theo lời Lăng đại tiểu thư mà.
Bình Luận (0)
Comment