Thần Vương Độc Phi: Thiên Tài Luyện Đan Sư

Chương 187

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Hắn nói hết lời, nói Lăng Kỳ Tuyết không đáng giá một đồng, còn nói nàng cậy tài khinh người, chính là xem thường Thanh Đan Tông, thề không vào tông môn.

Khơi mào lửa giận của Thanh Phong với Lăng Kỳ Tuyết, không hề trách tội hắn nữa, cuối cùng, cứ thế dùng rất nhiều tài nguyên của Nam Lăng quốc và Thanh Phong làm lợi thế, mới bảo vệ được vị trí đệ tử nội môn.

Nhưng tài nguyên trong tay hắn nào có nhiều như cả quốc gia Nam Lăng quốc, Nam Cung Ngộ vốn đã thèm thuồng với vị trí quốc chủ, hôm nay, vừa đúng nhân cơ hội này, xúi giục Thanh Phong, để cho ông ta trợ giúp hắn đoạt được ngôi vị quốc chủ.

Thậm chí vì đồng ý mà cam kết: Nếu ngày khác đoạt được ngôi vị quốc chủ, sẽ lập Thanh Phong là quốc sư, cho nhiều tài nguyên hơn.

Từ trước đến giờ người tông môn đều là cao ngạo tự cho mình là đúng, lạnh nhạt với việc đời.

Nhưng có một loại người như gạo nuôi trăm kiểu, trong tông môn cũng có ngoại lệ, tỷ như sư phụ của hắn Thanh Phong, sẽ thiên vị danh lợi thế tục.

Thời điểm gần đây, tài luyện đan của Thanh Phong có điều lên cao, có thể luyện chế ra đan dược Đan Vương hậu kỳ, thậm chí mơ hồ có xu hướng luyện chế ra đan dược Nguyên Tôn.

Thanh Phong cảm thấy bản lĩnh của mình đặt cho oai, mặc dù thân phận ở trong tông môn xấu xa, nhưng người đời không biết danh tiếng của Thanh Phong ông!

Nếu có thể đến thế tục quốc gia, mưu cầu vị trí dưới một người trên vạn người, thậm chí là thao túng vị trí đế vương cao cao tại thượng đó, nhất định sẽ có thú vị hơn việc ông ở trong tông môn luyện đan cả ngày!

Một sư phụ tham luyến danh lợi, hơn nữa một đồ đệ giỏi về đầu độc, hai người ăn nhịp với nhau, nói với tông chủ Thanh Đan Tông đến thế tục có chuyện phải làm, rồi đến Giáo La Thành.

Mới tiến vào Giáo La Thành, thì có thuộc hạ của hắn đến hồi báo trong triều xảy ra đại sự, lúc này hắn mới cùng sư phụ thương lượng chiến lược cả đêm ngày mai ở trong triều đình.

Nghe giọng điệu của thuộc hạ, Nam Cung Kình và Nam Cung Ngọc đã có động tác lớn rồi.

Thanh Phong một thân đạo bào màu xanh, làm bộ ngồi ở vị trí chủ vị, nghe thuộc hạ Nam Cung ngộ hồi báo, mặt cũng âm trầm.

Vốn ông cho là dựa vào thân phận đệ tử nội môn Thanh Đan Tông của Nam Cung Ngộ, ở trong triều đình vẫn được quốc chủ coi trọng, nhưng hình như không có chuyện như thế, hình như quốc chủ vẫn chung tình với con lớn nhất của ông ta hơn.

Buồn cười!

Nhớ Thanh Phong ông thu đồ đệ cũng là một ngàn người mới chọn được một người, từ một nhóm lại một nhóm người nổi bật tuyển ra, thậm chí quốc chủ có mắt không tròng  thích con lớn nhất, không thích đồ đệ của ông!

Dính đến chuyện thể diện, Thanh Phong quên mất đã từng bởi vì không thu Lăng Kỳ Tuyết làm đồ đệ, thiếu chút nữa thì cách chức Nam Cung Ngộ.

Một lòng chỉ nghĩ đến quốc chủ không đối xử tử tế với đồ đệ của ông, chính là làm mất mặt với người sư phụ là ông này.

Dưới sự tức giận, tay nắm ly trà nắm chặt lại, bóp nát ly trà.

"Sư phụ!" Nam Cung Ngộ giỏi về nhìn mặt mà nói chuyện, thấy thế, lại cảm thấy Thanh Phong có Cửu Thành sẽ ra mặt đem hắn đoạt vị, trong lòng vui vẻ, cơ hội đến rồi!

Hắn đã từng khổ sở vắt óc tìm mưu kế, nghĩ đến như thế nào mới có thể dụ dỗ Thanh Đan Tông, cho hắn tranh thủ ngôi vị hoàng đế, bây giờ xem ra, chỉ tùy tiện cổ động thôi, Thanh Phong đã chủ động nguyện ý ra sức vì hắn.

Có một sư phụ mù quáng bao che thật là tốt!

Nam Cung ngộ trên mặt xẹt qua một tia hả hê, quốc chủ vị, hắn tình thế bắt buộc!

Cho dù hắn không có lực lượng kia, Thanh Phong chắc sẽ không để cho người khác đánh vào mặt ông ta, vì ông ta chính là nhị trưởng lão Thanh Đan Tông.

Nhị trưởng lão Thanh Đan Tông bị người ta đánh vào mặt, Thanh Đan Tông chắc chắn sẽ không ngồi yên không để ý, đến lúc đó, cả Thanh Đan Tông cũng bị dụ dỗ, cũng không tin ngôi vị quốc chủ có thể chạy ra khỏi lòng bàn tay của hắn!

. . . . . .

Tam hoàng tử ở trong lúc này là mạch nước ngầm bắt đầu khỏi động, Lăng Kỳ Tuyết bên này cũng gió êm sóng lặng, sóng nước chẳng xao.

Lâu rồi không trở lại biệt viện nhỏ, trước hết Lăng Kỳ Tuyết nhớ đến chính là ôn tuyền kích cỡ tương đương  một sân bóng rổ ở biệt viện nhỏ, kiếp trước thích nhất ở lúc rỗi rãnh đi tắm suối nước nóng.

Ánh trăng mông lung, trên mặt nước tĩnh lặng, sương mù màu trắng mờ mịt, biến ảo ra ngàn vạn tư thái, bốc hơi lên, cuối cùng hóa thành hư vô, hòa tan ở trong màn đêm mênh mông.

Ở một góc ôn tuyền, Lăng Kỳ Tuyết thoải mái tựa vào bờ ao, bờ vai trắng đẹp như ẩn như hiện ở trong sương mù mờ mịt, phát ra mị hoặc cực hạn.

Một đầu ao khác, Đông Phương Linh Thiên tựa vào cạnh bờ, sương mù làm ướt tóc mai đen như mực của hắn, mày kiếm rậm như vẩy mực, hai mắt khẽ híp, như đang nhắm mắt dưỡng thần.

Nhưng chỉ có chính hắn mới biết, hắn đang đau khổ trong lửa.

Vốn Lăng Kỳ Tuyết muốn tự mình tắm suối nước nóng, nhưng hắn không muốn rời khỏi Lăng Kỳ Tuyết nửa bước, đeo bám dai dẳng, cứ thế thuyết phục Lăng Kỳ Tuyết, nước giếng không phạm nước sông, mỗi người ngâm ở một góc Ôn Tuyền.

Sương mù dày đẵ, chỉ cần không sử dụng thần thức thăm dò, thì không cách nào thấy tình huống ở đối diện.

Đông Phương Linh Thiên chiến đấu một đêm, sớm ngâm suối nước nóng một chút, thư dãn một thân mệt nhọc cũng là chuyện tốt.

Lăng Kỳ Tuyết đồng ý  để Đông Phương Linh Thiên ngâm Ôn Tuyền.

Kiếp trước Lăng Kỳ Tuyết cũng thích ở lúc rỗi rãnh đi ngâm suối nước nóng, được nước nóng ấm áp bao quanh, lòng của nàng đều rất hưởng thụ, đâu nào nghĩ đến, trong đầu Đông Phương Linh Thiên đều là loạn tưởng.

Có lúc, không thấy được so với nhìn ở trong mắt còn đáng sợ hơn.

Cách sương mù thật dầy, Đông Phương Linh Thiên không thấy được Lăng Kỳ Tuyết, ở trong sân nhỏ lụi bại của Lăng gia, dáng vẻ xinh đẹp kia của Lăng Kỳ Tuyết đã sớm in ở trong đầu hắn, xua đi không được.

Hôm nay không thấy được, bóng dáng xinh đẹp kia đập vào đầu lần nữa, không ngừng cuồn cuộn, Đông Phương Linh Thiên gần như bị chìm trong đốt cháy.

Có một từ gọi là không làm không chết!

Đông Phương Linh Thiên cảm thấy cái từ này dùng để hình dung hắn không thể không thích hợp hơn.

Nhiều lần muốn ở sau lưng Lăng Kỳ Tuyết, ăn đậu hũ gì đó, lại nhiều lần tự làm tự chịu, không làm không chết.

Tựa vào bờ ao, nỗ lực dùng nguyên lực thuộc tính Thủy áp chế cỗ phát sinh muốn nứt này, thật lâu sau, Đông Phương Linh Thiên mới ấm ức lên bờ, mặc áo bào, đi ra bên ngoài, hộ pháp cho Lăng Kỳ Tuyết.

Nữ nhân âu yếm của hắn đang ở bên trong tắm, hắn cũng không muốn có gì ngoài ý muốn xảy ra.

Lăng Kỳ Tuyết hưởng thụ dựa vào bờ ao, trong lòng, nghĩ lại trận ác đấu kia tối nay.

Từ khi nàng biết Đông Phương Linh Thiên cho đến nay, mấy lần ở ranh giới sống chết, người nam nhân này đều như thiên thần, ba trăm sáu năm độ không góc chết bảo vệ được nàng.

Hắn như là một chiến thần kiêu dũng thiện chiến, bách chiến bách thắng.

Nhưng tối nay chiến đấu, hắn vẫn là lần đầu tiên chiến đấu chật vật như vậy, mà nàng chỉ có thể trốn ở một bên trơ mắt nhìn, lại không giúp được gì.

Cuối cùng vẫn là Tiểu Tỏa ra tay, mới thay đổi được thế cục.

Từ đó trở đi, nàng đã thề phải cố gắng tu luyện, tranh thủ tăng thực lực lên, không hề kéo chân sau của Đông Phương Linh Thiên nữa.

Ngâm mình ở trong nước ấm, toàn bộ giác quan của Lăng Kỳ Tuyết triển khai, cố gắng cảm nhận lực lượng nguyên tố Thủy trong suối nước nóng.

Lực lượng Thủy là dịu dàng, nhưng cũng là rất dồi dào khí thịnh, có thể lấy nhu thắng cương, cũng có thể biến thành băng, vô cùng sắc bén.

Dần dần, Lăng Kỳ Tuyết tiến vào một trạng thái một mình, sương mù xung quanh lấy nàng làm trung tâm, tạo thành một long quyển như cái phễu, cuối cái phễu, chính là Lăng Kỳ Tuyết!

Một cảnh tượng kỳ dị dẫn đến Đông Phương Linh Thiên bảo vệ ở vòng ngoài sợ hãi than: Mỗi một lần Tuyết Nhi lên cấp đều là kinh thiên động địa như vậy!
Bình Luận (0)
Comment