Thần Vương Độc Phi: Thiên Tài Luyện Đan Sư

Chương 75

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Tốc độ tuần hoàn tăng nhanh, không ngừng xông thẳng vào kinh mạch của nàng, dẫn đến cảm giác đau khổ rất lớn.

Lăng Kỳ Tuyết đau đến gần như muốn ngất đi, nhưng nàng cắn răng kiên trì.

Chỉ có kiên trì không buông tay mới có thể đạt được thắng lợi, mới có thể xuất hiện kỳ tích.

Cũng không biết trải qua bao lâu, ý thức của nàng đã trở nên mơ hồ, trong đầu chỉ có một ý niệm đó chính là kiên trì, không thể ngủ, không thể ngất đi!

Trong thoáng chốc, ánh sáng ngoài cửa sổ sáng rồi tối, tối rồi sáng, lặp lại như thế.

Cho đến khi ánh sáng phủ xuống lần nữa, nàng mới cảm thấy nguyên khí dâng trào bị trói buộc, mặc dù tốc độ vẫn chuyển động, nhưng có thể chảy đâu vào đấy ở trong kinh mạch, như dòng nước chảy vào một con sông lớn, từ sóng mãnh liệt đến từ từ bị khống chế, sau sóng to gió lớn chính là vẻ đẹp tráng lệ.

Mở mắt, nàng có thể cảm nhận rõ lực lượng của thân thể tăng lên, tinh thần lực cũng cường đại hơn trước kia rất nhiều.

Nhìn trong thần thức, phát hiện kinh mạch của nàng còn mạnh hơn trước kia rất nhiều, Lăng Kỳ Tuyết biết, nàng phải đợi lên từng cấp nhỏ của từng cấp bậc mới đạt đến Nguyên Tướng hậu kỳ.

Mà tinh thần lực cũng đạt đến Nguyên Vương hậu kỳ, cả người cũng trở nên rất có tinh thần, như thế nào cũng không cảm thấy mệt mỏi, thần thức cũng có thể thăm dò chỗ xa hơn.

Khiến cho nàng vui chính là ánh sáng điểm đen vây quanh Ngũ Hành lớn thêm một vòng nữa, như biến thành một quả trứng bồ câu lớn vậy, mặc dù vẫn không hiểu sử dụng nguyên lực thuộc tính màu đen này thế nào, nhưng vẫn có thể mơ hồ cảm thấy trong điểm đen này cất dấu năng lượng khổng lồ, dù năm loại thuộc tính khác cũng không thể so sánh.

Lần này không phải cấp bậc tăng lên lớn, trên người của nàng cũng không có tống cái loại vết đen dơ bẩn ra làm người ta lúng túng như lần trước, nhưng Lăng Kỳ Tuyết thích sạch sẽ vẫn là suy nghĩ muốn vào trong suối nước nóng tắm một cái, đổi một bộ y phục sạch sẽ, mới ra ngoài gặp người khác.

Hài lòng từ trên giường xuống, đẩy cửa ra, đã thấy Đông Phương Linh Thiên dựa vào khung cửa, sắc mặt có chút kém, cảm giác như mấy ngày mấy đêm không có ngủ, hai mắt màu đen có thể so với gấu mèo quốc bảo, chỗ dưới cằm mọc ra một lớp râu thật mỏng.

"Rốt cuộc ngươi cũng ra rồi, thật tốt quá!" Nhìn thấy Lăng Kỳ Tuyết, Đông Phương Linh Thiên rất hưng phấn.

Đêm đó Lăng Kỳ Tuyết không để ý đến hắn phía sau, trở về hắn nghĩ rất nhiều, nghĩ mình muốn cái gì, nghĩ sao hắn tức giận khi Lăng Kỳ Tuyết trả tiền cho hắn, nghĩ rất nhiều về Lăng Kỳ Tuyết.

Cả đêm không ngủ, hắn nghĩ rõ ràng, hắn nghĩ mình cần chính là Lăng Kỳ Tuyết đừng lúc nào cũng xem hắn như người ngoài, muốn nàng lấy của hắn sử dụng của hắn mà không cần áp lực, không cần nghĩ đến trả lại.

Trong lòng có đáp án, sáng sớm hôm sau, Đông Phương Linh Thiên đã sớm đi đến trước cửa phòng của Lăng Kỳ Tuyết, vừa định gõ cửa lại cảm thấy nguyên khí bên trong không ngừng dao động.

Mỗi một tu luyện giả ở lúc chuyên tâm tu luyện nguyên khí cũng dao động thế này, Đông Phương Linh Thiên không quấy rầy Lăng Kỳ Tuyết, ra cửa vào trong hoàng cung Nam Lăng quốc, cảnh cáo quốc chủ nếu dám can đảm động vào người của hắn, sau khi lấy được đảm bảo của quốc chủ, hắn mới vui mừng trở lại, phát hiện Lăng Kỳ Tuyết vẫn đang tu luyện nên không quấy rầy, lựa chọn canh giữ ở cửa vì nàng bảo vệ.

Ai ngờ trông coi này là liên tục năm ngày năm đêm, nếu không phải là có thể phát hiện nguyên khí bên trong phòng vẫn còn dao động kịch liệt, có lẽ hắn đã sớm phá cửa xông vào nhìn tình huống bên trong rồi.

"Sao ngươi lại ở đây?" Lăng Kỳ Tuyết nghi ngờ hỏi.

"Ta vốn là ở chỗ này mà!" Đông Phương Linh Thiên cười tránh cửa ra: "Đói bụng không, ta bảo quản gia chuẩn bị thức ăn!"

"Ta đi tắm trước đã!" Lăng Kỳ Tuyết bỏ xuống câu này trực tiếp đi về phía ôn tuyền.

Quang cảnh của biệt viện nhỏ này cũng không tệ lắm, nếu không thì thương lượng với Đông Phương Linh Thiên mua lại?

Lăng Kỳ Tuyết được ngâm trong suối nước nóng, bắt đầu đánh chủ ý lên biệt viện này.

. . . . . .

Thức ăn rất là phong phú, Lăng Kỳ Tuyết là một người tham ăn, nhưng chỉ là thịt nướng dã ngoại, tài nấu nướng cơ hồ là không phần, nhìn thức ăn đầy bàn, cộng thêm vài ngày rồi mà chỉ ăn một chút thứ, rất động lòng, cầm đũa lên ngay lập tức ăn ngấu nghiến.

Giữa bữa, quản gia lấy ra một phong thư, chỉ rõ muốn Lăng Kỳ Tuyết tự mở ra.

Mở ra xem, đúng là Nam Cung Kình phái người đưa đến, trong thơ đại khái nói rõ lúc trước không biết nàng là nữ nhân của Đông Phương Linh Thiên, mới có thể hành sự lỗ mãng, vì biểu đạt áy náy với Lăng Kỳ Tuyết, hắn mời Lăng Kỳ Tuyết đến Thiên Hương Lâu ăn một bữa cơm, coi như là tạ tội.

Hồng Môn Yến?

Mắt như nước mùa thu của Lăng Kỳ Tuyết hơi nheo lại, nàng còn chưa đi dạy dỗ Nam Cung Kình, ngược lại hắn đưa đến trước cửa tìm chết!

Đi!

Dựa vào cấp bậc hiện tại của nàng Nguyên Tướng hậu kỳ, thế nào cũng phải đi!

"Ai gửi thư?" Đông Phương Linh Thiên gắp cho Lăng Kỳ Tuyết một miếng ma thú làm thành thịt kho, hắn phát hiện vào lúc ăn cơm Lăng Kỳ Tuyết chỉ chuyên chú với loại thức ăn này, gắp nhiều hơn những món ăn khác mấy lần.

"Nam Cung Kình!" Lăng Kỳ Tuyết trừng hắn, ý là không nhờ ngươi gắp.

Đông Phương Linh Thiên giả bộ ngu, gắp thêm thức ăn cho Lăng Kỳ Tuyết: "Hắn còn dám đến?"

Nhưng hắn đã cảnh cáo quốc chủ rồi, về sau không thể tái phạm chuyện tương tự, nếu ông ta không ngại thế lực khác nhìn chằm chằm muốn đoạt được vị trí quốc chủ.

Quốc chủ cũng liên tục bảo đảm sau này sẽ không đánh chủ ý lên Lăng Kỳ Tuyết  nữa, rốt cuộc Nam Cung Kình này gửi thư là muốn gì?

"Đúng nha, mặt mũi của thái tử điện hạ không thể không cho có phải hay không?" Lăng Kỳ Tuyết nhếch miệng cười một tiếng, rất ngây thơ.

Sống lưng của Đông Phương Linh Thiên chợt lạnh, sao nụ cười của nàng thấy tà ác thế nào, xem ra có người phải xui xẻo rồi.

"Ăn nhiều một chút, tránh cho đến đánh nhau cũng không có hơi sức!" Đông Phương Linh Thiên không ngừng gắp thức ăn vào trong bát Lăng Kỳ Tuyết, mình chỉ tùy ý ăn vài miếng.

Có câu nói là thực sắc tính dã ( Như là ăn uống trai gái là niềm vui lớn của con người), ăn cơm thưởng thức mỹ nhân cũng là một loại thỏa mãn.

Có muốn đi với Lăng Kỳ Tuyết hay không, trong lòng của hắn đã có chủ ý.

. . . . . .

Theo thời gian ước định của Nam Cung Kình, Lăng Kỳ Tuyết đi đến Thiên Hương Lâu.

Thiên Hương Lâu là quán rượu lớn nhất Giáo La Thành, vị trí ở trung tâm Giáo La Thành, tổng cộng có ba tầng, trong đó lầu một để chiêu đãi thực khách bình thường, trong hành lang đặt đầy bàn, lầu hai để chiêu đãi khách có tiền có thế, lầu ba còn lại là đặc biệt chiêu đãi người trong hoàng thất và một số cao nhân khách có thân phận còn tôn quý hơn hoàng thất.

Nhưng đều không ngoại lệ chính là bên trong trang trí hào hoa tráng lệ.

Quán rượu này cũng là hoàng thất mở, chưởng quỹ là một nam nhân trung niên cười híp mắt.

Hiển nhiên là nhận được lệnh của Nam Cung Kình, Lăng Kỳ Tuyết mới đi vào ông đã cười ha hả tiến lên: "Lăng đại tiểu thư xin đi theo tiểu nhân!"

Lăng Kỳ Tuyết dọc đường đi theo chưởng quỹ đến lầu ba, đi vào một gian phòng quang cảnh u nhã, Nam Cung Kình đã ở bên trong chờ.

Mũ lông vàng kim, áo mãng bào nạm vàng, giày da hươu, tư thế tôn quý dựa vào ghế ngồi, nhìn ra được hôm nay trước khi ra cửa hắn cố ý ăn mặc như thế, chỉ là có vài người trang phục tôn quý như thế nào, cũng không học được dáng vẻ tỏa ra từ trong xương, chỉ làm cho người ta cảm giác giả bộ.

Thấy Lăng Kỳ Tuyết, Nam Cung Kình cười khanh khách đứng dậy, trực tiếp lướt qua cung nữ đứng phía sau hắn, kéo một cái ghế bên người của hắn ra, phong nhã làm một động tác mời: "Lăng đại tiểu thư đến rồi!"

Lăng Kỳ Tuyết khẽ ngồi xuống, lạnh nhạt "Ừ!" một tiếng, Nam Cung Kình giả bộ thân sĩ cái gì, giả bộ cũng đều chỉ là một hàng giả, thân sĩ chân chính không cần giả bộ.

"Lăng đại tiểu thư muốn ăn chút gì không đây là thực đơn!" Nam Cung Kình ân cần đưa thực đơn đến.


Bình Luận (0)
Comment