Phu nhân Viên thành chủ nổi tiếng được trượng phu yêu chiều hết mực, trong phủ bà là nữ nhân duy nhất, Viên thành chủ không hề có thêm thiếp thất.
Nhưng mãi đến tuổi tứ tuần, phu nhân ông ta mới hạ sinh.
Đứa đầu tiên là gái, ba năm sau, đứa thứ hai cũng là gái.
Mặc dù vậy, Viên thành chủ không hề ghét bỏ, mà còn nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa, chỉ mong muốn hai nữ nhi của mình sau này gả vào một nhà tốt.
Người phụ thân như vậy, đương nhiên khác một trời một vực với phụ thân nàng.
Ngồi ở ghế, Mộc Như Châu chống tay dưới cằm, quan sát nhất cử nhất động của Viên nhị tiểu thư.
Ở Nghiệp Thành, ai cũng nói đại tiểu thư Viên thị tài mạo hơn người, đoan trang hiền thục.
Còn nhị tiểu thư Viên Lộ Uyển thì tính tình bướng bỉnh, từ nhỏ đã thích cưỡi ngựa bắn cung, đam mê đấu kiếm tập võ, so với tỷ tỷ nàng ta thì khác biệt rõ ràng.
Khi Viên Lưu Ly vừa đến tuổi cập kê thì đã được rất nhiều trai tráng để ý, đến nỗi ngày nào trước cửa phủ Viên thị cũng có sính lễ làm mối.
Còn Viên nhị tiểu thư, dù lớn lên có đẹp đến đâu, người đến làm thân chỉ biết lắc đầu ngao ngán, thậm chí xách dép quay về.
Vì sao ư? Vì thê tử họ muốn cưới cho con trai mình phải là người đảm đang việc nhà, công dung ngôn hạnh đầy đủ.
Mà Viên Lộ Uyển lại đáp ứng ngược yêu cầu của họ.
Còn về phía Viên Lộ Uyển, nàng ta nghe phụ mẫu muốn gả mình đi, tối hôm đó không nói hai lời, đeo tay nải hành tẩu giang hồ.
Lần này binh biến, Đông Lăng vương làm phản, đánh tới Nghiệp Thành.
Viên Lộ Uyển nghe tin dữ thì nhanh chóng trở về, trên đường đúng lúc gặp tỷ tỷ được Tiết Vô Y cứu sống.
Vì Tiết Vô Y cũng đến Nghiệp Thành có việc, ba người cùng chung đích đến, cứ thế gộp lại đi cùng nhau.
Khi đến cửa sau của thành thì đúng lúc gặp Tư Mã Kiệt, hắn nhận ra Tiết Vô Y và Viên Lưu Ly đang mất tích nên mới dẫn bọn họ vào.
Và sau đó, chính là gặp Mộc gia nàng.
Mộc Như Châu vốn muốn đi quanh thành dò xét địa thế một lượt, nhưng vừa nhìn thấy Viên Lộ Uyển, nàng lại đổi hướng về phủ.
Trong cái đêm đó, mặc dù nàng chỉ nhìn thấy gương mặt nàng ta một lần, nhưng như vậy đủ để nàng ghi nhớ dáng vẻ của nàng ta.
Người mà Mộc Tam dùng mạng để đánh đổi...!chính là Viên Lộ Uyển.
"Phụ thân."_Viên Lộ Uyển quỳ xuống, dập đầu xuống đất: "Nữ nhi bất hiếu, giờ mới trở về, mong người trách phạt."
Viên Công Tiễn thấy con gái mình tính tình thay đổi hẳn, ông vội vã đỡ người đứng lên.
"Không sao.
Về là tốt rồi, về là tốt rồi."
Mộc Như Châu không có hứng thú xem họ diễn cảnh tình thâm, nàng chán nản nghiêng đầu, nhìn về phía Tiết Vô Y.
Tiết Vô Y thấy nàng, hắn theo lệ nở nụ cười tươi như hoa.
Nàng cũng gật đầu với hắn.
Lúc này, từ bên ngoài, Sở Mạc Vân Phong cùng Hoài Thanh đi vào.
Khi Sở Mạc Vân Phong nhìn đến Tiết Vô Y, nàng có thể thấy trong mắt hắn, chính là sự ghét bỏ đến cùng cực, chưa bao giờ hắn để lộ cảm xúc rõ ràng như lúc này.
Nàng trong lòng dâng lên nghi vấn.
Chẳng lẽ, giữa bọn họ, trước đây có quan hệ không thể nói...loại quan hệ như là tình cảm chăng?
Nàng gõ bàn suy nghĩ, đến khi Sở Mạc Vân Phong ngồi xuống bên cạnh, nàng mới hướng hắn mỉm cười.
"Vương gia, ngài bàn chính sự xong rồi sao?"
Hắn chỉ nhàn nhạt liếc nhìn qua, coi như cũng quá quen với gương mặt cười cười giả tạo của nàng.
"Trước đây cũng chưa thấy nàng hỏi đến tình hình của bổn vương."
"Là ta quan tâm ngài mà."
"Thật sao?"_Hắn nhướng mày, cười lạnh: "Nói đi, nàng lại muốn gì?"
Ở trước mặt Sở Mạc Vân Phong, nàng chưa bao giờ giấu được tâm tư, hắn luôn có cách để nhìn thấu xương tủy nàng.
Mộc Như Châu thu lại nụ cười, ngón trỏ vẫn vô thức gõ từng nhịp xuống bàn.
Nàng không trả lời hắn, chỉ hướng mắt nhìn ra chỗ khác, coi như không muốn tiếp tục nói chuyện này.
Sở Mạc Vân Phong cũng chả hứng thú để ý đến nữa, hắn ngồi một lúc rồi cùng Hoài Thanh đi đâu đó.
Mộc Như Châu lạnh nhạt liếc nhìn bóng lưng hắn, rồi nàng lại tiếp tục ngồi xem cảnh tượng phu phụ đoàn viên trước mặt.
*
Vài ngày nữa, Nam Thần vương Cáp Vưu sẽ đem quân đến đây, hội quân cùng Thân vương.
Đương nhiên Đông Lăng vương không thể ngồi yên chờ điều đó xảy ra.
Ngay đêm đó, đúng canh ba, quân lính bên Đông Lăng vương bất ngờ tập kích, bao vây toàn thành, lửa đỏ rực sáng cả vùng trời.
*.