Editor:
Beta: Mèo Mướp Thích Ngủ
"Phụ hoàng," Phong Như Khuynh chậm rãi tiến lên, đưa vò rượu nhỏ trong tay đặt vào tay thái giám bên cạnh, lúc này mới quay đầu nhìn về phía Phong Thiên Ngự, "Đây là rượu lúc trước con mua ở bên ngoài, đưa tới cho phụ hoàng nếm thử."
Phong Thiên Ngự cười cười, rất vui mừng: "Khuynh Nhi của trẫm cuối cùng cũng trưởng thành, con có lòng là đủ rồi, phụ hoàng không thích uống rượu, con tặng cho ngoại công của con thì hơn, ông ấy từ trước đến nay rất yêu thích rượu ngon."
Quan hệ Khuynh Nhi và phủ tướng quân quá mức cứng nhắc, có lẽ một vò rượu nhỏ này, có thể làm dịu quan hệ của bọn họ một chút.
Như thế, Yên Nhi trên trời có linh thiêng cũng sẽ vui mừng.
"Không cần," Phong Như Khuynh cười lắc đầu, "Con đã tặng ngoại công một vò rồi, đây là cho phụ hoàng, con chạy rất nhiều nơi, mới tìm được vò rượu làm con vừa lòng, nếu mà phụ hoàng không nếm thử một tí chẳng phải đã phụ công con vất vả?"
Phong Thiên Ngự cực kì bất đắc dĩ nhưng trong lòng lại vui mừng khôn xiết.
Từ sau ngày ấy, Khuynh Nhi thực sự thay đổi quá lớn, tất cả việc này, tất nhiên đều là công lao của Yên Nhi.
"Được, chờ sau khi phụ hoàng xử lý xong tấu chương, liền đi nếm thử rượu ngon Khuynh Nhi mua cho phụ hoàng."
"Được," Phong Như Khuynh cười nhạt, "Ngoài ra, vận may của con rất tốt, còn mua được một ít Thiên Linh Quả, cũng đưa cho phụ hoàng, phụ hoàng xử lý chính sự thật vất vả, Thiên Linh Quả có thể làm cho phụ hoàng bớt mệt nhọc."
Phong Thiên Ngự ngẩn ra, ông nhìn Phong Như Khuynh đặt Thiên Linh Quả ở trước mặt mình, trong mắt rơm rớm nước mắt.
"Khuynh Nhi, con quả nhiên đã hiểu chuyện hơn nhiều."
Cũng không uổng công ông yêu thương nó nhiều năm như vậy.
"Đúng rồi..." Phong Thiên Ngự dường như nghĩ tới cái gì, hỏi, "Trẫm nghe nói, con đòi thiết huyết lệnh... về rồi à?"
Phong Như Khuynh nhướn mày, mỉm cười: "Con chỉ đưa thiết huyết lệnh cho bà ta ngắm nhìn mà thôi, kết quả vừa thấy đã giữ lại nhiều năm như vậy, con lấy về lại cũng là lẽ thường tình."
"Vậy là tốt rồi."
Sau khi nghe được lời này, Phong Thiên Ngự rốt cuộc cũng buông xuống được cơn giận nhiều năm qua.
Thiết huyết lệnh kia, là di vật của Yên Nhi, cũng là đồ vật ông muốn trân trọng cả đời, nhưng lạ́i bị Khuynh Nhi đưa cho Dung Quý Phi, ngay cả ông là phụ hoàng, cũng không ngăn được nó.
Bây giờ vật quy nguyên chủ, Khuynh Nhi lại hiểu chuyện như thế, ông cũng yên tâm!
"Nhưng mà, Khuynh Nhi, con phải ăn nhiều một chút, bây giờ mới hơn một tháng, con đã gầy đi một phần," Phong Thiên Ngự đau lòng than một tiếng, "Cho dù con muốn giảm cân, cũng nên ăn uống điều độ mà, đồ ăn cần thiết vẫn phải ăn, chỉ cần thanh đạm một ít là được, hiểu chưa?"
Ông lo lắng nhất chính là nữ nhi vì giảm cân không ăn không uống, nếu mà như thế, chẳng may thân thể suy sụp, ông còn có mặt mũi nào đi gặp Yên Nhi?
"Phụ hoàng, con biết rồi."
Dù cho so với lúc trước Phong Như Khuynh gầy đi nhiều, trên mặt da thịt vẫn đầy đặn như vậy, nhưng hôm nay lúc nàng cười rộ lên, đã có thể nhìn thấy được đường nét khuôn mặt sáng rực rỡ tựa ánh mặt trời.
"Vậy hôm nay con không quấy rầy phụ hoàng nữa, hôm sau con lại đến vấn an phụ hoàng."
"Được," Phong Thiên Ngự cười cười, "Con đi đi, bây giờ phụ hoàng có thể nhìn thấy con hiểu chuyện như vậy, sau này cũng có mặt mũi gặp mẫu thân con dưới suối vàng."
Nghe vậy, Phong Như Khuynh liếc nhìn Phong Thiên Ngự, không biết vì sao, nàng luôn cảm thấy Phong Thiên Ngự có chút không ổn, nhưng nàng thấy Phong Thiên Ngự không muốn nói nhiều thì cũng không muốn hỏi nhiều, xoay người đi ra cửa ngự thư phòng.
Trong nháy mắt lúc cửa phòng đóng lại, sắc mặt Phong Thiên Ngự đỏ lên, một ngụm máu tươi phun lên trên tấu chương.
Gương mặt ông vẫn anh tuấn và lạnh nhạt như cũ nhưng bọn thái giám và cung nữ bên cạnh lại sợ tới mức vội vàng vây xung quanh.