Editor: MAC
Thấy hai nha đầu kia mãi vẫn không xuất hiện, Phong Như Khuynh tùy tay cầm lấy áo khoác treo đầu giường đi ra cửa.
Sân phủ công chúa, im ắng tĩnh lặng như tờ.
Thanh Linh đang dọn dẹp ngoài sân, nàng ngước mắt lên nhìn thấy Phong Như Khuynh đang đi ra phòng, thân mình nàng sợ phát run, chổi trên tay lập tức rơi xuống đất.
“Thanh Linh.”
Phong Như Khuynh mỉm cười đi lại chỗ Thanh Linh.
Nàng tươi cười sáng lạn như vậy mà Thanh Linh lại sợ hãi hét lên xoay người chạy ra sau.
Trong nháy mắt. Mặt Phong Như Khuynh đen xì.
Tiểu nha đầu này sao vừa nhìn thấy nàng đã chạy? Nàng khủng bố đến thế sao?
Lúc Phong Như Khuynh đang đen mặt suy nghĩ, đột nhiên bóng dáng Luu Ly lọt vào tầm mắt nàng.
Nàng vui sướng hô: “Lưu Ly, các ngươi...”
Choang!
Lưu Ly kinh ngạc, cái bát trong tay rơi bể trên mặt đất, nàng hoảng loạn ngước mắt, đôi môi trắng bệch nhẹ nhàng nói: “Công... công chúa, người tỉnh rồi?”
“Lưu Ly, có chuyện gì vậy, sao ta cứ có cảm giác các ngươi đều sợ hãi ta?”
“...”
Lưu Ly trầm mặc không nói.
Nàng nên nói thế nào đây?
Chẳng lẽ nói với công chúa rằng mấy canh giờ trước người nổi lên thú tính xé nát xiêm y của bọn họ à? Lại còn mạnh mẽ khi dễ bọn họ? Chuyện loại này quá khó để mở miệng, nàng không thể nói ra.
Còn nữa, nếu nói ra rồi thì sao? Chẳng lẽ bắt chủ nhân phải phụ trách bọn họ sao? Khéo khi bệ hạ sẽ cầm đao chém chết bọn họ.
“Công chúa, chỉ là hôm nay nô tỳ và Thanh Linh bị Tuyết Lang dọa đến thôi, nên trong khoảng thời gian ngắn vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh.
“Con sói kia dám khi dễ người của ta?” trong mắt Phong Như Khuynh lướt qua tia sáng nguy hiểm lạnh lẽo, nghiến răng nghiến lơi, “Dừng mấy ngày Thiên Linh quả của nó cho nó nếm thử một chút giáo huấn.”
Ném xuống lời này, Phong Như Khuynh vỗ vỗ vai Lưu Ly.
“Trời gần tối rồi, các ngươi mau đi nghỉ ngơi đi, không cần phải quét sân nữa.”
Vì nàng không tuyển thêm nô bộc nên khoảng sân này vẫn luôn do hai tiểu nha đầu dọn dẹp, mấy ngày nay quả thật đã làm khổ bọn họ, xem ra đã đến lúc nàng đi kiếm linh thú về...
…
Trên ngọn núi phía sau, Tuyết Lang đang chợp mắt đột nhiên mũi ngưa ngứa hắt xì một tiếng.
Nó dùng móng vuốt xoa mũi, Tuyết Lang cảm giác hình như có người đang nhắc mình.
Chẳng qua nó cũng mặc kệ, nó quay thân tiếp tục nằm trong dược điền, đôi chân trước còn ôm chặt lấy cây Thiên Linh Quả, khóe môi của nó giương lên nụ cười thỏa mãn.
...
Hôm sau.
Trời vừa sáng.
Tuyết Lang trở thân muốn đứng dậy, bỗng dưng một khuôn mặt đang cười tủm tỉm phóng đại trước mắt nó, Tuyết Lang sợ tới mức trái tim suýt chút nữa đã bay khỏi lồng ngực.
Móng vuốn nó không ngừng vỗ về ngực, thở hổn hển không ngừng.
Hù chết sói, thật sự suýt tí nữa hù chết sói, người này mới sáng sớm đã cười âm hiểm như vậy khẳng định là không có chuyện tốt.
“Tiểu lang nhi, ta nghe nói ngươi khi dễ nha đầu của ta?” Phong Như Khuynh khoanh tay trước ngực, rũ mắt nhìn xuống Tuyết Lang, nàng cười sáng lạn như ánh mắt trời nhưng lại khiến toàn thân Tuyết Lang nổi da gà.
Nó ư ử kêu, trong mắt đều là uất ức.
Khi dễ người, sao nó dám? Càng khỏi phải nói là nha đầu nữ nhân này!
“Thấy ngươi thành thật thừa nhận, ta cũng chỉ ngừng ba ngày Thiên Linh quả của ngươi.”
“...”
Tuyết Lang trợn mắt há mồm.
Nó thừa nhận? Nó thừa nhận khi nào?
Nhân loại đáng giận này khi dễ nó không biết nói tiếng người! Lại dám vu hãm nó!
Tuyết Lang càng nghĩ càng giận, bộ lông nó đều dựng lên, linh thú xung quanh kinh hãi ồn ào chạy tới quay xung quanh người Phong Như Khuynh, cảnh giác nhìn chằm chằm vào Tuyết Lang, chỉ sợ nó sẽ một vuốt mà vồ chết Phong Như Khuynh.