Edit: Cò Lười
Beta: MAC
Nhìn bóng dáng người thiếu nữ rời đi, Phong Thiên Ngự bất đắc dĩ cười cười: “Nha đầu này, còn nhớ ta muốn uống bầu rượu kia, thôi được rồi người đâu mau mang rượu của công chúa đến đây.”
Đây là một phần lễ vật Phong Như Khuynh đưa cho hắn, hắn luyến tiếc động đến nên đến nay vẫn chưa uống.
Hiện giờ Phong Như Khuynh lại lần nữa nhắc tới, hắn không thể không nếm một ngụm rượu kia.
Một lát sau, thái giám dùng khay bưng một ly rượu chậm rãi đi tới.
Phong Thiên Ngự cầm lấy chén ngọc phỉ thúy trên khay đưa đến bên môi.
Rượu còn chưa uống vào miệng, một cỗ hương thơm đầy linh khí trong rượu từ từ thoảng vào chóp mũi khiến Phong Thiên Ngự hơi sửng sốt.
“Rượu này……” Rượu này linh khí vô cùng đậm đặc, không giống như rượu bình thường!
“Lâm công công, rượu này thật sự là hũ rượu do công chúa đưa tới sao?”
“Hồi bẩm bệ hạ, đúng là bình rượu do công chúa đưa tới!”
Thái giám phe phẩy phất trần, khúm na khúm núm bẩm báo lại.
Thần sắc Phong Thiên Ngự có chút ngưng trọng, hắn uống một ngụm từ từ thưởng thức rượu ngon trong ly, ngay lập tức một cỗ khí tức ấm áp bao vây lấy thân thể hắn, làm hắn nhịn không được muốn thở dài một hơi.
Linh tửu có công hiệu tráng dương cường lực, cũng có thể chữa bệnh đau ốm, nhưng mà không phải bệnh gì cũng có thể chữa được, cho dù vậy thì Phong Thiên Ngự vẫn cảm thấy được thân thể của mình sảng khoái hơn trước rất nhiều.
“Rượu ngon, rượu này thật quá tốt, ha ha ha! Người tới, lấy thêm cho trẫm một ly rượu!”
Từ sau khi Hoàng Hậu qua đời, cả thể xác và tinh thần hắn đã chịu nhiều tổn thương, lúc này đây đã rất lâu hắn không có cảm giác nhẹ nhàng như vậy.
Ly rượu này quả là đồ tốt……
Lâm công công nhìn ra được Phong Thiên Ngự thích rượu, trong lòng hắn vui mừng, hỏi: “Bệ hạ yêu thích rượu này như vậy, có muốn nô tài đi mua hết tất cả rượu về?”
Phong Thiên Ngự cười cười: “Rượu ngon như thế tiền tài nào có thể mua được chứ?”
“Công chúa điện hạ nàng……” Lâm công công im lặng.
Tiền tài không thể mua được vậy công chúa lấy ra từ đâu?
“Mặc kệ Khuynh Nhi lấy rượu từ đâu trẫm cũng sẽ không hỏi đến, mỗi người đều có bí mật của mình, cần gì moi móc đào bới? Người đâu, mời lão tướng quân đến, hôm nay trẫm phải chè chén cùng lão tướng quân cho thật thống khoái, ha ha ha!”
Phong Thiên Ngự cười ha hả, rượu ngon như vậy một người uống có ý nghĩa gì? Chỉ có cùng người uống mới thật sự vui sướng.
“Tuân chỉ.”
Lâm công công lãnh chỉ lui xuống. Đến tận khi hắn rời khỏi ngự thư phòng vẫn nghe được tiếng cười vui sướng của Phong Thiên Ngự.
Hình như sau khi Hoàng Hậu qua đời bệ hạ chưa từng cười sảng khoái như vậy.
Lâm công công lắc đầu, khẽ thở dài một tiếng.
Có người thương nào có thể gắn bó cả đời chứ, còn lại một mình sống thì sẽ thống khổ như thế nào? Nếu không phải vì công chúa điện hạ, sợ là bệ hạ đã sớm đi theo Nạp Lan Hoàng Hậu, cũng sẽ không… Suy nghĩ nhiều nên thân thể cũng theo đó mà suy sụp…
Cổng Tần gia, Phong Như Khuynh nắm tay Đại Nhi dừng bước.
Hai thị vệ thủ ở cửa nhìn Phong Như Khuynh tới gần, thần sắc ngay lập tức căng thẳng, run rẩy nói không nên lời.
“Công…… Công chúa điện hạ?”