Editor: Mạn Châu Sa 2001.
Beta: Cò Lười
Từ xưa trung hiếu khó song toàn, mẫu thân và người yêu đều là như vậy……
Cho nên cuối cùng, hắn vẫn quyết định…… Từ bỏ Đàm Song Song.
Tay nam nhân nắm chặt dần dần buông lỏng, hình như hắn không còn chút sức lực nào ngồi bệt trên mặt đất, từ đầu đến cuối đều đưa lưng về phía Đàm Song Song, lại thêm không dám quay đầu lại liếc nhìn nàng ta một cái.
Chung quy hắn vẫn khiến nàng thất vọng rồi……
Thực xin lỗi……
Đàm Song Song ngơ ngác nhìn Liễu Ngọc Thần không hề phản ứng, nàng không hề tiếp tục khóc thút thít nữa mà tùy ý để người bên cạnh kéo đi.
Giờ khắc này, bất lực, khủng hoảng, xâm nhập trái tim nàng.
Đau lòng không gì hơn là chết tâm.
Ánh mắt nàng nhìn về phía Liễu Ngọc Thần, trừ bỏ vẻ đau lòng chính là nỗi tuyệt vọng……
“Phong Như Khuynh, hiện tại ngươi vừa lòng chưa?”
Thật lâu sau, Liễu Ngọc Thần cười lạnh đứng lên, khuôn mặt hắn trắng bệch, khóe miệng nở nụ cười châm chọc: “Hiện tại đều như ngươi mong muốn, Song Nhi đã hiểu lầm lớn đối với ta, thiệt thòi trước kia ta…… Còn nghĩ ngươi có thể thay đổi.”
Thậm chí hắn còn từng nghĩ nếu Phong Như Khuynh không hề hỗn trướng như vậy, cưới nàng về nhà cũng không phải là không thể, chỉ cần nàng không tiếp tục gây chuyện thị phi nữa.
Chính là……
Phong Như Khuynh hiện tại đã không còn là nữ nhân mà hắn quen thuộc.
“Thần Nhi,” Phong Như Khuynh mở miệng: “Quăng hắn ra ngoài, ta không muốn hắn làm bẩn mắt ta.”
Liễu Ngọc Thần cười lạnh nói: “Không cần ngươi ném ta sẽ tự mình đi, thuận tiện ta khuyên ngươi một câu, cho dù ngươi là công chúa Lưu Vân Quốc, nhưng mà…… các văn võ bá quan Lưu Vân Quốc đã sớm bất mãn đối với ngươi, ngươi lại đối đãi với Song Song như vậy, ngươi không có suy xét đến ngươi làm những việc này sẽ có hậu quả gì sao?”
“Mặc kệ có hậu quả gì, Phong Như Khuynh ta đều có thể một mình gánh chịu!”
Khiến nàng chịu ủy khuất không có khả năng đó.
Thà rằng nàng tiếp tục khiến danh xấu truyền xa cũng không chịu thừa nhận bất kỳ ủy khuất nào!
Khóe môi Nam Huyền nở nụ cười nhẹ.
Hắn cười rất nhẹ, nhẹ như không thấy.
“Khuynh Nhi muốn làm cái gì cứ mạnh tay mà làm, trên đời này không có ai có thể gây trở ngại cho ngươi, ngươi cũng không cần phải chịu gò bó.”
Giọng nói nam nhân kia trong trẻo như ánh trăng, mạnh mẽ chạm vào trái tim Phong Như Khuynh.
Khiến lòng của nàng lay động như gợn sóng.
Cho dù nàng biết rõ Quốc Sư nói những lời này hẳn là cho Liễu Ngọc Thần nghe, nhưng giọng nói hắn dễ nghe lại ôn nhu như vậy quả thật là đánh trúng trái tim nàng, nàng không thể nào không rung động.
Ánh mắt Liễu Ngọc Thần lạnh nhạt đảo qua trên người Nam Huyền và Phong Như Khuynh, hắn gắt gao nắm chặt tay cuối cùng vẫn rời khỏi không quay đầu lại.
Trong khoảng khắc hắn rời đi, hắn cũng không phát hiện Nam Huyền cũng quay đầu nhìn hắn.
Đôi mắt kia mang theo vẻ bình tĩnh dường như còn chứa đựng sự trào phúng và lạnh lẽo.
Thừa dịp lúc này, chưởng quầy thuốc thỉnh Lăng trưởng lão lại đây.
Đầu tiên Lăng trưởng lão nhìn là lệnh bài sau đó mới dùng ánh mắt tôn kính nhìn về phía Phong Như Khuynh: “Công chúa tới Đệ Nhất Lâu của ta là muốn phân phó chuyện gì?”
“Ta muốn các ngươi tìm cho ta vài cây linh dược.”
Phong Như Khuynh nâng tay đưa phương thuốc cho Lăng trưởng lão.
“Những linh dược viết trên giấy này thỉnh các vị tìm giúp ta.”
Lăng trưởng lão có chút kinh ngạc, hắn tiếp nhận phương thuốc của Phong Như Khuynh, im lặng một lúc lâu: “Đây đều là những linh dược tam giai, trong Đệ Nhất Lâu chúng ta đều có chỉ là gốc cây tử đăng mạn kia có chút khó……”
Vừa nghe đến mấy chữ linh dược tam giai, Phong Như Khuynh cảm nhận được rõ ràng không gian Phù Thần có chút kích động, suýt chút nữa không thể kiểm chế được.