Edit: Cò Lười
Beta: Hà
Con không cho người chết, vậy người không được chết!
“Cữu cữu.” Phong Như Khuynh quay đầu nhìn về phía Nạp Lan Trường Càn: “Con đỡ phụ hoàng đi nghỉ ngơi trước.”
Hiện giờ lòng nàng tràn đầy bệnh tình của Phong Thiên Ngự, không dám ở lại hoàng cung nhiều hơn, cần phải trở về thương lượng với Phù Thần nên cứu trị hắn như thế nào.
Nghĩ đến Phù Thần…
Không thể không nói, nhận nhi tử này không thua thiệt.
Hắn chẳng những có rất nhiều bảo vật, lại là một túi trí tuệ, thế gian này không có chuyện gì là hắn không giải quyết được.
……
Từ sau khi Phong Như Khuynh để các linh thú rời khỏi Điện Kim Loan trước, các linh thú đã ở trong hoàng cung đi dạo khắp nơi.
Tính tình của những linh thú đều rất hoang dã, Đường Tư không thể trông giữ bọn nó, hơn nữa thấy linh thú không có hành động tổn thương người, cũng mặc kệ để bọn nó đi…
Giờ phút này, bên trong nội viện hoàng cung, Tuyết Lang đang dùng ánh mắt cao ngạo kia nhìn xuống những cung nữ trốn tránh ở một bên đó, trong lỗ mũi nó phát ra tiếng hừ lạnh khịt mũi coi thường.
Ở bên trong phủ công chúa, hai nha đầu Lưu Li và Thanh Linh kia vốn dĩ nhìn thấy nó còn sợ hãi, nhưng từ sau khi nó bị chủ nhân hàng phục, hai nha đầu kia cũng không còn sợ hãi nó, khiến cho nó một đầu Thiên Sơn Tuyết Lang không hề có uy nghiêm.
Hiện giờ ở bên trong hoàng cung, rốt cuộc nó cũng tìm về tôn nghiêm!
Xem ra về sau không có việc gì, nó nên chạy hai chuyến đến đây nhiều hơn, để đàn nhân loại nhỏ bé này bái phục ở dưới móng sói của nó!
“Biểu tỷ, đầu lang kia thật uy vũ, vì sao trong hoàng cung sẽ có sói? Ngươi có thể để ta dẫn nó đi không? Ta thiếu một tọa kỵ.”
Cố tình đúng lúc này, một giọng nói không thích hợp từ phía trước truyền đến.
Giọng nói kia đầy vẻ trẻ con, nghe tới tuổi không lớn, nhưng kiêu ngạo làm Tuyết Lang nhịn không được dừng bước chân.
Nó quay đầu lại nhìn xung quanh khắp nơi, tìm nửa ngày, đều chỉ nhìn thấy một đầu lang chính là mình này, không còn bóng sói khác.
Chẳng lẽ… Sói trong miệng nàng… Chính là nó?
Nghĩ đến đây, Tuyết Lang nhịn không được ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Cách đó không xa, đứng một thiếu nữ và một nam hài khoảng mười mấy tuổi.
Khuôn mặt của thiếu nữ bôi phấn trang điểm đỏ bừng, như một mỹ ngọc, một bộ váy hồng nhạt khiến khuôn mặt của nàng càng thêm nõn nà đáng yêu, mặt mày cong cong, ẩn chứa tươi cười ngọt ngào, thoạt nhìn thuần tịnh mà tuyệt sắc.
Tiểu nam hài lớn lên ngược lại cũng coi như mi thanh mục tú, nhưng tia tham lam ở đáy mắt hắn lại làm người thập phần chán ghét.
Chẳng qua…
Khi nhìn thấy Tuyết Lang kiêu căng ngạo mạn kia, tươi cười trên mặt thiếu nữ đột ngột biến mất, mang theo cứng đờ.
“Đó là…… Linh thú của Phong Như Khuynh?”
Lại nói tiếp Tuyết Lang này, vẫn là nàng đưa cho Phong Như Khuynh, vốn dĩ cho rằng sẽ làm Phong Như Khuynh hối hận, không nghĩ tới, Tuyết Lang thật sự nhận Phong Như Khuynh là chủ!
“Biểu tỷ.” Lưu Vũ không nghe được Phong Như Sương nói, kéo ống tay áo của Phong Như Sương: “Ta muốn linh thú kia, tỷ tặng nó cho ta được không?”
Lúc này, Lưu Vũ là trực tiếp chỉ vào Tuyết Lang, nói ra lời nói này.
Tuyết Lang lập tức nghe hiểu, tọa kỵ theo như lời của nhân loại này… Quả nhiên là nó?
Lập tức, Tuyết Lang phát ra một tiếng gầm phẫn nộ, trong mắt chợt lóe tia hung tàn, hung tợn nhìn chằm chằm hai người phía trước.
Trong đầu nó đang không ngừng suy tư, nếu nó ăn hai người kia… Chủ nhân có thể trừ Thiên Linh Quả của nó hay không? Có thể hay không… Ở lúc nó ăn nhân loại, sẽ không hề yêu nó, đuổi nó ra khỏi cửa, biến thành một con Tiểu Lang lang thang?
Rốt cuộc… Nếu có người làm trò ăn thịt sói trước mặt nó, vậy nó khẳng định sẽ lửa giận tam thăng.
Chủ nhân… Hẳn là cũng không thích nó ăn thịt người đi?