Editor: Mạn Châu Sa 2001
Beta: MAC
Nếu không phải Lưu gia chỉ có một người nhi tử là Lưu Vũ mà mẫu phi lại cực kỳ thích hắn ta thì nàng cũng không thèm quan tâm hắn ta.
“Nhị công chúa,” sắc mặt của Lưu thị cũng không quá tốt, “Người làm như vậy xứng đáng với Lưu gia sao? Có thứ tốt cũng không biết hiếu kính Lưu gia mà lại để cho Phong Như Khuynh, đáng tiếc người có lấy lòng nàng ta như thế nào cũng vô dụng.”
Vốn dĩ Lưu thị còn tưởng rằng Tuyết Lang là do người khác ở trong cung nuôi dưỡng, hiện tại nghe được những lời này của Lưu Vũ bỗng chốc hiểu ra, hóa ra con Tuyết Lang này… Lại là của Phong Như Sương.
Không nghĩ tới Phong Như Sương là loại bạch nhãn lang, thà rằng có đồ tốt như vậy đều cho Phong Như Khuynh cũng không thèm đưa cho Vũ Nhi nhà nàng.
(bạch nhãn lang: ‘sói mắt trắng’, chỉ loại người lúc bình thường thì có vẻ hiền lành dễ bảo, lúc không ngờ đến mới lộ ra bản chất vong ân bội nghĩa, tâm địa hung tàn.)
“Cữu mẫu, người có chút quá đáng, người không sợ con nói với mẫu phi sao?” Vẻ mặt Phong Như Sương đỏ bừng, hung hăng nghiến răng nghiến lợi, nói.
Lưu thị cười lạnh một tiếng: “Người có thể đi nói với nàng, người xem Qúy Phi nương nương đứng về phía người hay đứng về phía Vũ Nhi.”
Câu nói này khiến cho Phong Như Sương thu liễm lại.
Bình thường mẫu phi rất thương nàng, ở chỗ nào cũng suy xét vì nàng, nhưng mà…so sánh với Lưu Vũ thì vị mẫu thân này của nàng vĩnh viễn đứng về phía Lưu Vũ.
Chỉ là…
Không lâu trước đây Lưu Vũ mới bị Phong Như Khuynh đánh, Lưu thị sợ Phong Như Khuynh tiếp tục gây phiền toái cho Lưu Vũ nên mang theo hắn trốn về nhà mẹ đẻ, cho nên không biết những chuyện xảy ra gần đây trong hoàng thành.
Đương nhiên cũng không biết việc Phong Như Khuynh mang theo một nhóm linh thú trở về gây chấn động.
Hơn nữa thực lực của Lưu thị và Lưu Vũ đều thấp, lại càng không biết Tuyết Lang và Đại Địa Chi Hùng kia đều là linh thú tam giai…
Phong Như Sương cúi đầu cười lạnh, ánh mắt hiện lên sự thù hận: “Ngươi muốn Tuyết Lang vậy hiện tại ngươi mang nó đi.”
Chỉ cần nó nguyện ý……
Trong lòng Lưu thị vui vẻ: “Vũ Nhi, đi, mẫu thân đưa ngươi đi dắt con tọa kỵ này, có lời này của nhị công chúa thì con Tuyết Lang này cũng chẳng dám phản kháng.”
… ...
Cách đó không xa, Tuyết Lang và Đại Địa Chi Hùng đang nhìn nhau.
Mấy nhân loại này đang êm đẹp tại sao lại khắc khẩu rồi?
Nhưng mặc kệ nhóm người này tại sao lại khắc khẩu, chúng nó đều biết một sự thật, đó chính là…… Những người này đều không phải loại người tốt đẹp gì!
“Rống!”
Ánh mắt nhìn thấy phu nhân kia nắm tay tiểu hài tử đi về phía nó, Đại Địa Chi Hùng lại gầm nhẹ một tiếng nữa.
Lang quản gia, chúng ta có nên động thủ hay không?
“Ngao.”
Nếu không… Chúng ta cho nàng ta một cơ hội? Nếu bọn họ tiến gần thêm một bước nữa thì chúng ta sẽ vồ chết bọn họ?
Dù sao chỉ cần không ăn thịt người, chủ nhân hẳn là… Sẽ không trừng phạt bọn họ?
Lưu thị thành công đi về phía trước một bước.
Lưu Vũ dùng giọng điệu vô cùng kiêu ngạo nói: “Mẫu thân, con Chi Hùng này lớn lên quá béo giống như Phong Như Khuynh, con không thích mập mạp, con thích con Tuyết Lang kia.”
Mập mạp quá ghê tởm, đời này hắn ghét nhất là những người mập mạp!
“Rống!”
Đại Địa Chi Hùng nổi giận.
Ngươi nói ta khờ, mắng ta ngu ngốc, ta đều có thể nhẫn, nhưng ngươi tuyệt đối không thể vũ nhục ta béo!
Mập mạp thì không có tôn nghiêm sao? Mập mạp thì phải chịu người khác xỉ nhục hay sao?
Ta béo thì làm sao? Ăn mất thịt của nhà ngươi à?
Dưới sự tức giận của Đại Địa Chi Hùng, không ngừng dùng nắm tay đập vào ngực, sau đó là tiếng gầm đinh tai nhức óc phát ra từ miệng nó.
Tiếng gầm quá mức vang dội lại ẩn chứa một năng lượng vô cùng lớn, khiến cho Lưu thị và tiểu hài tử lui về sau một bước.
Ong một tiếng, lỗ tai bọn họ vang lên những tiếng ù ù, máu tươi chảy ra từ lỗ tai đều không hề hay biết, thật lâu vẫn không thể hồi phục lại tinh thần từ nỗi khiếp sợ…
Phong Như Sương cũng mở to mắt, nàng chỉ muốn giáo huấn bọn họ một chút nhưng nàng không muốn bọn họ chết.