Thần Y Cuồng Thê: Quốc Sư Đại Nhân, Phu Nhân Lại Chạy

Chương 171

Editor: Hạ gia

Beta: Mèo Mướp Thích Ngủ

Lưu Vân Tiêu vẫn bình tĩnh mặt dày đáp: “Công chúa, người thật quá đáng. Ta biết từ nhỏ người đã điêu ngoa tùy hứng, nhưng từ trước đến nay người còn không rõ Sương Nhi đối xử với người như thế nào hay sao? Vả lại mạng của người là do con bé cứu, người lại lấy oán trả ơn muốn cướp linh thú của nó!”

Vì để đột phá linh võ giả ông ta đã bế quan mấy tháng nay, mà Phong Như Khuynh mới đến đại lục này hai, ba tháng trước.

Cho nên hiển nhiên không có ai nói cho Lưu Vân Tiêu biết những chuyện mới xảy ra gần đây trong hoàng thành.

Phong Như Khuynh bỗng nhiên nở nụ cười, ý cười không chạm tới đáy mắt, đôi mắt là một mảnh lạnh lẽo.

“Lưu lão gia chủ vừa trở về, không hiểu rõ sự tình mấy tháng nay về tình cũng có thể tha thứ được, nhưng Lưu phu nhân vì sao lại giả bộ không rõ? Ngươi không biết chuyện xảy ra ở cửa hoàng thành mấy ngày trước sao?”

Sắc mặt Lưu thị cứng lại: “Chuyện gì?”

Khoảng thời gian này đã xảy ra việc gì mà bà không biết?

Phong Như Khuynh bước về phía Lưu thị, bên môi hàm chứa nụ cười lạnh: “Ngươi không biết nhưng Phong Như Sương lại biết rất rõ, nếu không thì ngươi có thể hỏi nàng ta một chút?”


Thấy ánh mắt Lưu thị nhìn về phía mình, biểu cảm trên mặt Phong Như Sương cố trấn định: “Khi đó cữu mẫu trở về nhà ngoại cho nên không biết… Toàn bộ mọi người trong hoàng thành đều tận mắt nhìn thấy, những Linh thú này là do Phong Như Khuynh mang về.”

Đây vốn không phải chuyện gì bí mật ở Lưu Vân Quốc nên Phong Như Sương cũng không dám nói dối.

Sắc mặt Lưu thị lập tức trở nên khó coi, bà ta vội vàng quay đầu nhìn về phía Lưu Vũ: “Vũ Nhi, không phải con nói những linh thú này đều là của Nhị công chúa sao?”

Nghe Lưu thị chất vấn, Lưu Vũ ngẩn người, qua nửa ngày hắn mới hoàn hồn, giọng điệu chắc chắn trước sau như một.

“Nương, con cũng không rõ lắm nhưng biểu tỷ nói với con những linh thú này đều là của tỷ ấy.” Lưu Vũ nâng cằm lên, hừ một tiếng, “Dù sao con cũng mặc kệ, con muốn Tuyết Lang kia, người không giúp con mang về, con sẽ không ăn cơm, không uống nước, con sẽ chết cho người xem!”

Biểu tình Lưu thị có chút nôn nóng, nhưng trước mắt, đàn linh thú không phải Phong Như Sương, muốn mang đi thực sự có chút khó khăn.

“Vũ Nhi, nếu không… Nương đến linh thú các mua cho con một con linh thú khác?”

“Không, con chỉ muốn Tuyết Lang!”

Lưu Vũ dứt khoát đặt mông ngồi dưới đất, la lối khóc lóc lăn lộn, không muốn buông tha cho con Tuyết Lang này.

Trước kia hắn có Lưu gia cưng chiều, lại có Dung Quý Phi dung túng, còn có Phong Như Khuynh giúp đỡ, tất nhiên là nuôi thành tính tình vô cùng hung hăng càn quấy.

Đáng tiếc Phong Như Khuynh hiện giờ đã không còn là đứa ngốc ngày đó nữa.

Rõ ràng hắn đã bị đánh một lần vậy mà vẫn không thấy rõ sự thật.

“Nương, người không lấy Tuyết Lang giúp con được, con sẽ tìm Quý Phi nương nương. Chỉ cần một câu của Quý Phi nương nương, tất cả đều là của con!” Khuôn mặt Lưu Vũ tràn đầy buồn bực, ánh mắt phẫn hận trừng mắt với Phong Như Khuynh: “Còn ngươi nữa, trước kia ta thích món đồ nào ngươi cũng đều cho ta, hiện tại dựa vào đâu mà ngươi lại không cho nữa?”

Đây giống như là một người ngày nào cũng bố thí tiền cho tên ăn mày. Đến một ngày kia đột nhiên không cho nữa, tên ăn mày chẳng những không cảm kích mà ngược lại sẽ càng căm hận người đó.

“Công chúa…” Lưu thị liếc trộm Lưu Vân Tiêu, thấy Lưu Vân Tiêu không ngăn Lưu Vũ lại, lá gan của bà ta cũng lớn hơn, tiến lên phía trước hai bước nói: “Không phải chỉ là một con linh thú thôi à, hơn nữa Vũ Nhi cũng xem như đệ đệ người, người không nên keo kiệt như thế. Không bằng người tặng con Tuyết Lang này cho nó đi, Lưu gia chúng ta thật sự cảm kích người.”

Ánh mắt Phong Như Khuynh chuyển lạnh như mùa đông khắc nghiệt, làm người ta không rét mà run.

“Thứ nhất, trong cuộc đời Phong Như Khuynh ta, chỉ có duy nhất một muội muội Nạp Lan Đại Nhi, một người huynh trưởng Nạp Lan Tịnh, còn lại không có huynh đệ tỷ muội nào khác! Đừng nói là Lưu Vũ, ngay cả Phong Như Sương cũng không hề có quan hệ gì với ta!”
Bình Luận (0)
Comment