Editor: Huyền Thiên Tiểu Tử
Beta: MAC
"Ngươi là cơm cha áo mẹ của Thanh Hàm, chỉ cần cho Thanh Hàm ăn, Thanh Hàm sẽ không sợ."
Uhm, không có gì quan trọng hơn miếng ăn...
"Ngươi đánh thắng được những người đó ư?" Phong Như Khuynh vuốt cằm.
Nếu Thanh Hàm và Phù Thần có thể đánh thắng được những người đó, vậy nàng phải nhanh chóng nghĩ biện pháp đưa bọn họ ra ngoài.
Thanh Hàm ngây người vài giây, lông mày nàng nhăn lại rất đáng yêu, có chút bối rối: "Ta và Phù Thần ca ca chưa từng rời khỏi Thần Dược Tông, không biết đánh nhau."
Nàng chưa từng đánh nhau, có thể đánh thắng được những người đó hay không, nàng cũng không biết.
Sắc mặt Phong Như Khuynh đen thui: "Vậy ngươi nói ra làm gì?"
"Nhưng mà ta siêu hung, sẽ cắn người, bọn hắn đều sợ ta." Thanh Hàm phồng má, thở hổn hển nói.
Vậy mà cơm cha áo mẹ lại khinh thường nàng, trước kia ở Thần Dược Tông, những người đó rõ ràng đều rất sợ nàng và Phù Thần mà.
"Thanh Hàm." Phong Như Khuynh vỗ đầu
Thanh Hàm, nói lời thấm thía: "Đã nhiều năm các ngươi không ra ngoài, nên không biết người bên ngoài cũng biết cắn người, bắt được người sẽ cắn, giống như chó điên vậy."
Cũng giống như... phu thê Liễu Ngọc Thần? Còn có mẫu nữ Phong Như Sương?
"Vậy à?" Thanh Hàm ngây người.
Bây giờ người đều hung như vậy ư? So với nàng còn hung hơn sao?
Thanh Hàm mày chau mặt ủ cúi đầu, lát sau, nàng mới ngẩng gương mắt nhỏ nhắn trắng nõn lên: "Vậy.. vậy Thanh Hàm sẽ thả Phù Thần ca ca ra cắn bọn hắn."
Phù Thần đáng thương nằm không cũng trúng đạn: "..."
Hắn là chó à?
Mắt thấy sắc mặt Phù Thần càng ngày càng đen, Phong Như Khuynh ho khan hai tiếng, ngắt lời nói non nớt của tên ngốc manh Thanh Hàm, đưa mắt nhìn sang Phù Thần: "Độc của Phụ Hoàng ta, có biện pháp nào giải không?"
Phù Thần quét mắt nhìn Phong Như Khuynh: "Ta đã đưa ngươi quyển Linh Dược Thiện, ngươi đã nhớ kỹ hết nội dung bên trong chưa? Về tìm ở bên trong sẽ có."
"..." Đầu lông mày Phong Như Khuynh khẽ nhíu: "Phải cần Linh Dược tứ giai, hơn nữa lại là tứ giai rất hiếm thấy, trên đường trở về ta đã đến hỏi Đệ Nhất Lâu, ngay cả trong Đệ Nhất Lâu cũng không có những Linh Dược đó."
"Vậy ngươi đột phá không phải là xong ư?" Ánh mắt Phù Thần nhìn Phong Như Khuynh như đang nhìn một kẻ ngu ngốc: "Chờ ngươi đột phá, tự nhiên có thể tự mình trồng đủ."
Phong Như Khuynh hít một hơi, nàng hỏi cũng như không hỏi, chỉ là muốn trồng được Linh Dược tứ giai, trong một năm nàng nhất định phải đột phá Linh Vũ Giả.
Mà trong lúc đó, độc trong cơ thể Phong Thiên Ngự không biết lại có biến hóa gì hay không.
"Cơm cha áo mẹ, ngươi biết rõ thân thể phụ thân ngươi không khoẻ, tại sao hôm nay ngươi còn lấy hắn ra uy hiếp Lưu Vân Tiêu?" Nhớ đến chuyện này, lập tức Phù Thần tức giận: "Ngươi không biết hành vi này của ngươi có bao nhiêu nguy hiểm à?"
"Thì sao?" Gương mặt Phong Như Khuynh đầy khí phách: "Ngươi đã thấy ta biết sợ ai chưa? Mặc kệ thân thể Phụ hoàng ta thế nào, ta cũng không thể để thua khí thế được! Một đứa nhỏ như ngươi không hiểu được những đạo lý này."
Phù Thần sửng sốt, bực tức nói: "Ngươi không sợ Lưu Vân Tiêu sẽ to gan lớn mật, nhất định phải cứng rắn đấu với ngươi à?"
"Không sợ, hắn không có lá gan đó, chỉ cần hù dọa hắn một chút, hắn lập tức sẽ sợ ngay."
"..."
Bỗng nhiên, Phù Thần lại giống như lần đầu tiên biết Phong Như Khuynh, sững sờ nhìn nàng.
"Cơm cha áo mẹ..."
Thanh Hàm vừa định nói, Phong Như Khuynh đã bế nàng từ mặt đất lên, vỗ vỗ mông nhỏ mềm mại lại đàn hồi của nàng.
"Cứ gọi ta là mẫu thân đi."
Thanh Hàm nhu thuận gật đầu: "Như thế, mẫu thân, cái người nam tử có bộ dạng rất đẹp rất đẹp đó, là phụ thân của ta và Phù Thần ca ca à?"
"Thanh Hàm thật tinh mắt, sau này nếu các ngươi có thể nhìn thấy hắn, có thể lập tức gọi hắn là phụ thân."