Editor : ChangChang
Beta :MAC
Đám linh thú này một lời không hợp liền đánh cướp vơ vét trong Lưu gia, ngay cả cái yếm của nha hoàn qua đường cũng không buông tha, giống như cường đạo vào thôn khiến người người sợ hãi.
"Cha!"
Gia chủ Lưu gia hiện là Lưu Phỉ nhìn những linh thú kia cướp đoạt bốn phía, trên mặt của hắn mang theo vẻ lo lắng: "Người thật sự mặc kệ những linh thú này tùy tiện như thế sao?"
Lấy thực lực của phụ thân nếu hắn ra tay trấn áp những linh thú này cũng chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.
"Không như thế còn có biện pháp gì?" Lưu Vân Tiêu lạnh lùng hừ một tiếng, "Nếu không phải nương tử cùng nhi tử kia của ngươi gây họa, Lưu gia chúng ta làm sao có kiếp nạn này?"
Lưu Phỉ sửng sốt, hắn nắm thật chặt nắm đấm: "Cha, ngươi đã đột phá Linh vũ giả, cần gì sợ hãi vị trong cung kia?"
"Ngươi cho rằng ta sợ một người như Phong Thiên Ngự?" Lưu Vân Tiêu cười lạnh nói, "Lão bất tử Nạp Lan Hồ kia cũng đột phá đến Linh vũ giả, vậy mà các ngươi một chút tin tức cũng không có, làm hại ta bị bẽ mặt trong hoàng cung như thế!"
Lưu Phỉ bối rối.
Nạp Lan Hồ đột phá Linh vũ giả?
Vậy mà ông ta lại đột phá!
Đúng lúc này...
Một đạo bóng dáng vội vàng chạy vào từ ngoài cửa.
Ánh mắt Lưu Vân Tiêu sắc bén nhìn tên thị vệ chạy từ ngoài đến, giọng nói lạnh lùng: "Cuống quít như thế, là đám linh thú kia cướp được bảo vật gì hay sao?
"Không, không phải!" Thị vệ quỳ một chân trên đất, sắc mặt lo lắng, "Khởi bẩm lão gia chủ, là vì ... Gia chủ Tần gia Tần Phi Dương... Đột phá Linh vũ giả rồi! Tần gia bốn phía đang phát thiếp mời mở tiệc chiêu đãi tân khách, Lưu gia chúng ta cũng nhận được thiếp mời."
Oanh!
Tin tức này giống như sét đánh giữa trời quang, khiến đầu óc hắn choáng váng.
Tần Phi Dương lão bất tử kia cũng đột phá Linh vũ giả rồi sao?
Kinh thành gần đây... Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Linh vũ giả trở nên dễ đột phá như thế hay sao? Bàn tay Lưu Vân Tiêu nắm chặt, toàn thân run rẩy.
May mắn, may mắn hắn không động thủ trong hoàng cung.
Tần Phi Dương cùng Nạp Lan Hồ là thông gia, tất nhiên hắn sẽ giúp đỡ Nạp Lan Hồ!
Vốn dĩ hắn đã một đối hai, hiện tại biến thành ba người! Hắn lại càng thêm đánh không lại!
"Ngươi nhìn thấy chưa?" Lưu Vân Tiêu run rẩy đưa tay ra, chỉ con linh thú vừa chạy qua ở bên ngoài " Vì sao ta lại phải đáp ứng bồi thường cho công chúa? Thậm chí còn cho phép đám linh thú tàn sát bừa bãi? Đó là bởi vì... Ta cũng không có biện pháp! Nếu ta dám cãi lời, cả gia tộc Lưu gia nhất định sẽ sụp đổ!"
Hắn nhát gan đấy, trách hắn được sao? Hắn còn không phải vì Lưu gia mà cân nhắc?
Vốn tưởng rằng lần này có thể trở mình làm chủ, ai biết mấy lão bất tử kia sớm không đột phá, muộn không đột phá, hết lần này tới lần khác ngay lúc hắn trở mình mà đột phá...
Nếu biết sớm như thế, hôm nay hắn tuyệt đối không dám vào cung.
"Thế nhưng mà, cha..." Lưu Phỉ giọng nói cũng đều run rẩy, "Vị đại nhân kia cho Linh dược, tất cả đều cất giấu tại Lưu gia, lỡ may... Lỡ may Linh dược bị cướp thì..."
Lưu Vân Tiêu lắc đầu: "Không, không thể nào, những linh dược kia được ta chôn sâu ở trong lòng đất, cái hộp giữ Linh dược còn có thể che giấu khí tức, dù có là linh thú thì nhất định cũng không...."
Tiếng nói còn chưa rơi xuống, một hồi âm thanh hốt hoảng vội vàng vang đến.
Chợt, lại một thị vệ bước nhanh đi vào, vội vàng nửa quỳ trên mặt đất: "Lão gia chủ, đám linh thú kia nổi điên."
"Xảy ra chuyện gì?" Lưu Vân Tiêu nhíu mày.
Chẳng biết tại sao, trong lòng hắn loáng thoáng có dự cảm không lành, một trận hoảng loạn từ trước đến nay bao phủ khắp người.
"Khởi bẩm lão gia chủ... Những linh thú kia không biết tại sao chạy tới bên trong vườn hoa Phù Dung, ở chỗ kia điên cuồng đào đất, thuộc hạ lo lắng linh thú nổi điên sẽ gặp nguy hiểm nên lúc này mới đến thông báo."
Vườn hoa Phù Dung? Đào đất? Lưu Vân Tiêu đầu oanh một tiếng liền nổ tung, hắn run rẩy đứng lên nhưng cơ thể lại không thể đứng vững, trong ánh mắt tràn đầy hoảng loạn.