Edit: Hạ gia
Beta: MAC
Xem ra, về sau không nên để nha đầu này đụng vào giọt rượu nào nữa…
Đáy mắt Nam Huyền lóe lên một tia sáng, ngón tay hắn dừng lại trên cổ thiếu nữ, một đạo linh khí mạnh mẽ chảy vào thân thể nàng, sau đó… thân mình thiếu nữ lập tức mềm nhũn ngã vào lòng ngực hắn.
Tay nàng đang nắm “tiểu xà” cũng chậm rãi buông lỏng…
…
Chờ khi Phong Như Khuynh hôn mê tỉnh lại đã là lúc mặt trời lặn về Tây.
Nàng đưa tay ấn huyệt thái dương đang đau nhức, khẽ day nhẹ mới cảm thấy đỡ hơn một chút.
Nhưng tưởng tượng đến cảnh nàng say bất tỉnh nhân sự trước mặt Quốc Sư, sắc mặt Phong Như Khuynh không tự chủ được đen đi vài phần, chỉ hận không thể tìm cái hố nào đó để chui xuống.
“Ngươi tỉnh?”
Thanh âm thanh lãnh từ bên cạnh truyền đến.
Phong Như Khuynh chớp chớp mắt, quay đầu nhìn lại.
Bạch y quen thuộc, dung nhan quen thuộc, hương vị cũng quen thuộc…
Còn có… Dấu năm ngón tay đỏ ửng trên mặt kia...
Nam Huyền nhẹ nhấp môi, dùng ánh mắt phức tạp nhìn Phong Như Khuynh.
Chạm phải ánh mắt này của hắn, cả người Phong Như Khuynh khẽ rùng mình, run run hỏi: “Quốc Sư… Sau khi ta say rượu… Đã làm cái gì sao? Mặt ngươi…?”
Sẽ không phải… Là nàng đánh chứ?!!!
Nam Huyền chắp tay sau lưng, thản nhiên xuất trần, một thân tiên khí mờ ảo, thanh lãnh mà tuyệt diễm.
Nhưng với điều kiện tiên quyết là không ai chú ý đến dấu tay trên mặt kia…
“Ngươi quên?” Ánh mắt Nam Huyền càng thêm bất đắc dĩ, “Ngày hôm qua sau khi ngươi uống say, liền cho ta một tát.”
“…”
Phong Như Khuynh lập tức trừng mắt.
Thật… Thật đúng thật là do nàng đánh sao? Tại sao nàng hoàn toàn không nhớ gì cả?
Nàng hơi duỗi ngón tay khẽ vuốt dấu đỏ trên mặt nam nhân, giọng nói vang lên mang theo đau lòng cùng áy náy: “Quốc Sư, ta còn làm gì nữa không?”
Nam Huyền nhàn nhạt quét mắt liếc nàng một cái: “Ngươi ôm ta.”
“Ách, còn gì nữa?”
“Hôn ta…”
“Sau đó?”
“Cho ta một tát.”
“…"
Lần đầu tiên Phong Như Khuynh cảm thấy hóa ra mình chính là cầm thú!
Ơ, không đúng, cầm thú có khi còn tốt hơn so với nàng, nàng quả thực chính là cầm thú cũng không bằng!
Thừa dịp say rượu đùa giỡn với Quốc Sư không nói, Quốc Sư đã không tìm nàng tính sổ thì thôi nàng lại ngang nhiên tát hắn!
Phong Như Khuynh tức khắc khóc không ra nước mắt, trong lòng áy náy, hối hận, vô số cảm xúc hỗn loạn xoắn lại với nhau làm sắc mặt nàng không ngừng thay đổi.
Đang yên đang lành vì sao nàng lại uống ly rượu đó chứ? Vì sao?!!!
“Ngươi còn nói…” Tia sáng trong mắt Nam Huyền lóe lên không cách nào phát hiện, “Sau này ta chỉ thuộc về một mình ngươi, nếu dám trốn... ngươi sẽ cắt ta thành hai đoạn.”
Phong Như Khuynh nương theo ánh mắt Nam Huyền nhìn về phía giữa… hai chân, tự nhiên thấy được… Vật hắn muốn ám chỉ.
Một khắc kia, giống như thiên lôi cuồn cuộn đánh xuống, đánh nàng đến độ ngoài khét trong sống, toàn bộ thân thể Phong Như Khuynh cứng đờ, ánh mắt ngẩn ra không thể phản ứng.
Nàng chưa từng nghĩ, bản thân sau khi say rượu có thể thật sự nói ra những lời này với Quốc Sư...
May mắn trong lúc tức giận Quốc Sư còn chưa đem nàng xẻ thành hai đoạn.
Rượu, thật sự là thứ hại người, hiện tại nàng đã có thể hoàn toàn lĩnh hội một cách sâu sắc.
Bởi vậy…… Sau khi biết được bản thân khi say rượu đùa giỡn Quốc Sư, tâm trạng Phong Như Khuynh có chút ngổn ngang trong gió, thật lâu sau nàng mới phục hồi tinh thần.
“Đúng rồi, Quốc Sư, hiện tại ta đang ở đâu?” Phong Như Khuynh xấu hổ cười hai tiếng, vội vàng dời đi đề tài, hỏi.
Nam Huyền nhàn nhạt nhấp môi: “Phòng của ta.”
Trong phòng… Quốc Sư?
Phong Như Khuynh ngẩn người.
Vậy nói cách khác… Chỗ nàng ngủ đêm qua... chính là... giường Quốc Sư?
Sẽ không phải là trong lúc uống say, nàng đã mạnh mẽ kéo Quốc Sư vào phòng đấy chứ?
ps: Quốc Sư Nam Huyền: Ta có dung mạo có thực lực lại có tiền, người muốn theo đuổi ta trải rộng khắp Thương Nguyệt đại lục! Vậy mà ngươi lại đi đùa giỡn một con rắn?