Thần Y Cuồng Thê: Quốc Sư Đại Nhân, Phu Nhân Lại Chạy

Chương 25

Editor: Thiên Hạ Đại Nhân

Beta: Mèo Mướp Thích Ngủ

So với Phong Như Sương đangmừng rỡ, thì những người bên cạnh nàng theo bản năng lùi về phía sau mấy bước, trong mắt chứađầy sợ hãi, giống như Phong Như Khuynh đang đứng ở cửa kia là ma quỷ không bằng.

"Tỷ tỷ, từ sau khi tỷ hôn mê, muộivẫn muốn đi thăm tỷ, nhưng mà phụ hoàng không cho phép, muộicũng chỉ có thể không đến làm phiền, tỷ tỷ sẽ không trách muội chứ?"

Ánh mắt ngây thơ trong sáng, bên trong đôi mắt thuần khiết không nhiễm chút tạp chất nào của Phong Như Sương, mỉm cười nhìn chăm chú Phong Như Khuynh.

Ở trong Lưu Vân quốc này, tiếng xấu của Phong Như Khuynh đã truyền xa, ngay cả quỷ quái nhìn thấy nàng cũngđều sẽ tránh xa ba thước, nhưng cũng chỉ có Phong Như Sương là không như vậy. Lúc trước Phong Như Khuynh thật sự đối xử với nàng ta như muội muội ruột, hận không thể đưa tất cả đồ tốt của mình cho nàng ta.

"Trách muội, tại sao ta phải trách muội?" Phong Như Khuynh đã lấy lại tinh thần, cười tủm tỉm, thịt mỡ cả ngườinàng đều đang run rẩy, ánh mắt âm hiểm đến đáng sợ: "Phụ hoàng nói, ông cũng không trách muội ngày đó cứng rắn muốn đi Nam Trúc Lâm tìm quốc sư, dù sao khuôn mặt của quốc sư trong thiên hạ này rất ít người có được, muội có tâm tư này cũng rất bình thường."

Nụ cười trên mặt Phong Như Sương cứng đờ, cười ngượng ngùng hai tiếng: "Tỷ tỷ, tỷ đang nói cái gì vậy? Sao muội nghe không hiểu?"

Nàng đến Nam Trúc Lâm hơn còn bị sủng vật của quốc sư cắn, chuyện này Phong Như Khuynh hẳn là không biết mới đúng, cho dù nàng ta biết, thì cũng không thể chất vấn ngay trước mặt nàng như vậy!

Chẳng lẽ lại đúng như lời mẫu phi nói là từ sau khi Phong Như Khuynh tỉnh lại, đã thay đổi rồi?

"Nhưng chuyện này chính là do phụ hoàng nói cho ta biết, có lẽ là phụ hoàng đã hiểu lầm, sau khi trở về ta sẽ giải thích với phụ hoàng, Như Sương rõ ràng không có đi quyến rũ quốc sư, vì sao ông phải ở trước mặt ta hồ ngôn loạn ngữ chứ?"

Nàng làm như không thấy khuôn mặt càng ngày càng tái nhợt của Phong Như Sương, tức giậnnói: "Như Sương, so với phụ hoàng, ta tự nhiên cũng sẽ tin tưởng lời nói của muội hơn, muộikhông thể nào đi quyến rũ loại người như quốc sư được."

Phong Như Khuynh mở miệng một tiếng lại một tiếng đều làcâu dẫn, Phong Như Sương tức giận đến ngực cũng muốn phát nổ, nhưng hết lần này đếnlần khác nàng lại không dám nổi giận với Phong Như Khuynh, chỉ có thể mạnh mẽ nhịn tất cảoán hận xuống, ngượng ngùng cười hai tiếng.

"Có tỷ tỷ nguyện ý tin tưởng muội là đủ rồi."

Nữ nhân ngu xuẩn này, quả nhiên là cái gì cũng không hiểu, coi như nàng ta thật sự muốn chất vấn nàng, thì cũng không cầnphải nói ra ở trước mặt nhiều người như vậy, điềunày làm sao nàng có thể chịu nổi?

Phong Như Sương có thể cảm giác được, ánh mắt của những người xung quanh nhìn về phía nàng đã thay đổi, giống như đã đặt nàng vào trong những chất vấn kia, khiến toàn thân đều thấy khó chịu.

Thật ra đối với đám người trong Lưu Vân quốc mà nói, hoàng đế Phong Thiên Ngự chính là người nhất ngôn cửu đỉnh, thân là hoàng đế một nước, ôngkhông có khả năng nói dối.

Bởi vậy có thể thấy, công chúa đơn thuần không rành thế sự kia, thật sự là đã đi quyến rũ quốc sư?

"Tất nhiên là ta nguyện ý tin tưởng muội rồi." Phong Như Khuynh cười tủm tỉm: "Nhưnglần này ta ra ngoài quá vội vàng nên không mang theo bạc, nhưng ta muốn mua một sốLinh Thú, Như Sương, ngày thường ta đối xử với muội tốt như vậy, muội có thể cho ta mượn một chút bạc được không?"

Trong lòng Phong Như Sương chậm rãi thở phào nhẹ nhõm.

Mẫu phi nói nữ nhân này không còn là Phong Như Khuynh trước kia nữa, nhưng mà xem ra bây giờ nàng ta vẫn tin tưởng nàng như vậy.

Có thể thấy được mọi chuyện chỉ là do mẫu phi nghĩ quá nhiều thôi.

"Tỷ tỷ, Linh Thú trong Thú Các này tỷcó thể tùy ý chọn."

Phong Như Sương nhàn nhạt cong môi, giọng nói trong trẻo ngây thơ.

Dù sao, Linh Thú trong Thú Các này cũng không phải là rất đắt, chút tiền ấy, nàng vẫn có thể lấy ra được.

"Có câu nói này của muội, ta cũngyên tâm rồi."

Phong Như Khuynh nở nụ cười.

Chẳng biết tại sao, khi nhìn thấy nụ cười này của Phong Như Khuynh, thì đáy lòng Phong Như Sương không khỏi phát lạnh, nàng luôn cảm thấy đã có chuyện gì đó đã thoát ra khỏi bàn tay của nàng rồi.
Bình Luận (0)
Comment