Tuyết Lang chưa kịp tìm hiểu ngọn nguồn xem thứ chết tiệt nào ám hại nó thì kiếm quang lại vọt lên.
Nó là con sói từng trải, cảm giác không ổn liền nhào vài vòng về phía sau. Thế nhưng vẫn bị thanh kiếm kia xoẹt qua da, cổ đau nhức làm Tuyết Lang thảm thiết kêu gào.
Tiếng gào liên tục vang vọng trong rừng.
“Tiểu Lang Nhi!” Mặt Phong Như Khuynh biến sắc, thân hình lóe lên, xuất hiện bên cạnh Tuyết Lang.
Nhìn thấy vết thương trên người nó xong, khuôn mặt nàng nặng nề đáng sợ, tròng mắt đen dường như bao trùm cả gió lốc bão tố.
“Đường Tư, các ngươi hãy chăm sóc Tuyết Lang.”
Phong Như Khuynh nhặt thanh kiếm vừa đâm Tuyết Lang lên, giọng điệu bình thản lạ kì... Lại khiến người ta nổi da gà.
Linh Vận theo bản năng nuốt nước bọt, cứ cảm thấy... Công chúa hiện tại... Khí thế quá mức mạnh bạo, đến mức làm nàng ta rợn tóc gáy.
Công chúa giờ phút này... Thật sự nổi giận rồi!
Tần Thần không nói hai lời, theo sau Phong Như Khuynh.
Hổ Tam Văn đưa con cho Đường Tư, nó chạy như bay về hướng Phong Như Khuynh rồi gầm lên, ý bảo để nàng cưỡi.
Phong Như Khuynh nhanh chóng trèo lên lưng hổ, một người một hổ như tia chớp chạy về hướng luồng kiếm quang bay tới...
...
“Tiểu thư!”
Lá rụng đầy nền đất, Thiên Ngưng đỡ Đường Ẩn ngồi dậy, nôn nóng cắn chặt môi, đôi mắt ngập nước: “Hay là tiểu thư cứ nghỉ ngơi đi, để nô tỳ chống đỡ trước.”
Đường Ẩn cười khổ: “Hắn ta là Huyền Vũ Giả, ngươi cản không nổi.”
Huyền Vũ Giả nằm trên Linh Võ, lấy thực lực của Thiên Ngưng hoàn toàn đâm đầu vào chỗ chết.
Nam nhân trung niên cười lạnh, nói: “Không ngờ nha hoàn của ngươi là Linh Võ Giả. Lấy thực lực đó có thể làm hộ pháp trong Đường Gia rồi, tiếc thay... Nàng ta giúp ngươi tránh được hai lần công kích nhưng không thể tránh nổi lần thứ ba.”
Trong Ẩn Giới, Linh Võ Giả như rau cải ngoài chợ, nhưng đối với thân phận nha hoàn đã là rất đáng kinh ngạc rồi.
Huống chi nàng ta còn trẻ đã đạt được Linh Võ Giả, đủ để Đường Gia dốc tiền tài bồi dưỡng, ấy vậy mà chọn cuộc sống hầu hạ người khác.
Cách vài bước chân, gã đã đến trước mặt bọn họ.
Hắn ta đột ngột bóp cổ Đường Ẩn, ánh mặt lạnh tanh như ma quỷ ăn thịt người: “Nhớ kĩ, kẻ giết ngươi là người Phong Vân Phủ, ngươi ngàn vạn lần không nên đụng đến nam nhân của tiểu thư nhà chúng ta!”
Gã siết chặt bàn tay, Đường Ẩn cảm nhận không khí ngày càng ít. Mặt nàng ấy đỏ bừng, khóe miệng tràn vết máu.
“Tiểu thư!” Sắc mặt Thiên Ngưng tái mét, vọt về phía nàng ấy.
Đường Ẩn nỗ lực mở mắt, nghẹn ngào nói ra hai chữ: “Mau, trốn!”
Ầm!
Hắn ta tùy tiện phất tay tạo một chưởng phong đánh bay Thiên Ngưng.
Thiên Ngưng phun máu tươi, cơ thể đập mạnh xuống đất, dốc hết sức lực vẫn chẳng thể đứng lên nổi.
Đôi mắt của nàng ấy dần bao phủ nỗi tuyệt vọng.
Tiểu thư...
Ai cứu tiểu thư đi mà!
Ai tới... Cứu các nàng...
Chợt, phía sau nổi gió lốc.
Thiên Ngưng mở to mắt ngước nhìn, thấy một con hổ Tam Văn lấy tốc độ như bão cuốn chớp giật lao thẳng về phía nam nhân đến từ Phủ Phong Vân kia.