Editor: Mạn Châu Sa 2001.
Đại Nhi lắc đầu, mờ mịt nói: “Đại Nhi không nhớ rõ.”
“Không sao” Nạp Lan Trường Càn ôn nhu cười cười, “Loại linh quả này có thể ngộ nhưng không thể cầu, lão gia gia ngươi đoán chừng cũng chỉ có hai quả mà thôi, gần đây thân thể gia gia ngươi không được tốt lắm, linh quả này đưa cho ông ấy dùng đi.”
“Chính là……” Đại Nhi rối rắm nắm chặt đầu ngón tay, “Chỗ ta còn có ba quả, vừa vặn mỗi người một quả, vì sao phụ thân lại đưa cho gia gia?”
“……”
Nạp Lan Trường Càn hít sâu một hơi, mới nhịn xuống sự xúc động muốn chửi ầm lên.
Nữ nhi nhà mình rốt cuộc có vận khí gì?
Hắn đã đi rất nhiều hiệu thuốc, nơi có thể mua được số linh dược này, cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, nàng lại có thể tùy tiện không tốn nhiều tiền lại có thể có được năm linh quả?
Nếu còn có ba linh quả, Nạp Lan Trường Càn liền không hề do dự, lấy Thiên Linh Qủa trên tay Đại Nhi, nhẹ nhàng cắn một ngụm, nhiều nước ngọt lành.
Đại Nhi nhịn không được nuốt nước miếng, nước miếng mau chóng chảy xuống cổ họng.
Nạp Lan Trường Càn thấy nữ nhi nhà mình như thế, cười đưa Thiên Linh Qủa cho Đại đi: “Tới, Đại Nhi, chúng ta ăn cùng nhau.”
“Được.”
Nạp Lan Đại Nhi cắn một ngụm nho nhỏ, ngọt lịm khẽ cười.
Thiên Linh Quả vào bụng, Nạp Lan Trường Càn cảm giác thân thể mệt mỏi đều tiêu tan, cảm thấy cơ thể tràn đầy năng lượng.
“Mùi vị của linh quả này thật ngon, thật muốn gặp lại người bán Thiên Linh Qủa kia để đưa đi gặp gia gia, lúc đó, phủ tướng quân chúng ta sẽ có nhiều tiền để lưu lại mấy quả.”
Nạp Lan Trường Càn tiếc hận thở dài, đối với hắn mà nói, hôm nay linh quả quá quan trọng, nếu như có Thiên Linh Quả phụ trợ, khi về đêm hắn cũng sẽ không thấy mệt mỏi.
Như thế, hắn có thể làm được nhiều chuyện vì Lưu Vân Quốc……
Nhưng Nạp Lan Trường Càn cũng hiểu làm người không thể quá tham lam, có thể có được mấy linh quả đã là không dễ, hắn lại không thể muốn quá nhiều, cuối cùng vận khí như vậy không phải thường xuyên sẽ có.
Đại Nhi mở to mắt ngơ ngác nhìn Nạp Lan Trường Càn, tuy rằng linh quả ăn rất ngon, nhưng là…… Cha cũng quá thèm ăn, thế nhưng muốn linh quả thì phải đi tìm lão gia gia không tồn tại kia……
“À, Đại Nhi,” Nạp Lan Trường Càn kinh ngạc nhìn khuôn mặt nhỏ của Đại Nhi, chần chờ một lúc lâu, nói: “Không biết có phải cha có ảo giác hay không, cha cảm thấy…… Vết thương trên mặt con, tựa hồ có nhạt đi một chút……”
……
Nội viện Hoàng Cung.
Không khí đều không bằng mùi hương thơm ngát bên ngoài.
Trên đường đến Nam Trúc Lâm, một người cung nữ đứng trước ngăn cản Phong Như Khuynh, ngăn cản đường đi của ngàng.
“Công chúa điện hạ, Dung Quý Phi cho mời.”
Phong Như Khuynh nhướng mày, cười nhìn người cung nữ trước mặt.
Nàng đang định đi tìm Dung Qúy Phi tâm sự về chuyện Thiết Huyết Lệnh, kết quả…… Nàng ta tự đưa tới cửa?
“Nói cho Dung Quý Phi, bảo nàng ta bây giờ đến Vô Ưu Cung, quá hạn không chờ.”
Muốn gặp nàng thì tự mình đi đến, nàng không có nghĩa vụ nhàn hạ thoải mái đi tìm nàng ta.
Nói xong lời này, Phong Như Khuynh liền trực tiếp đi qua người cung nữ, đến ánh mắt nàng cũng không cho nàng ta một cái.
Nhưng mà nàng cũng không có về Vô Ưu Cung, mà trực tiếp đi về phía Nam Trúc Lâm.
Cuối cùng…… So với thấy Dung Quý Phi, Quốc Sư của nàng càng quan trọng hơn!
Tưởng tượng sau khi đến đó liền nhìn thấy Quốc Sư mỹ nhân, ngay lập tức Phong Như Khuynh cảm thấy vui sướng, dọc theo đường đi đều cười hì hì, còn không quên lên tiếng chào hỏi các vị đại thần đi ngang qua, chúng quần thần cả kinh há to miệng, vẻ mặt kia giống như nhìn thấy quỷ.
Công chúa ác ôn này…… Cư nhiên…… Cũng sẽ có lúc không gây khó dễ cho người khác hay sao? Còn cười chào hỏi bọn họ?