Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Beta: MAC
“Phụ hoàng.” Phong Như Khuynh mặt mày cong cong: “Thật ra lúc trước là con sai, con không nên cố chấp gả cho Liễu Ngọc Thần, trong lòng hắn có oán cũng là bình thường, bây giờ con cũng coi như là chết một lần, tương đương với trả lại cho hắn, từ nay về sau, hắn và con không còn quan hệ gì nữa.”
Trong lòng một người không có nàng, nàng không cần phải lưu luyến, còn nữa, nàng cũng không phải là Phong Như Khuynh lúc trước, với Liễu Ngọc Thầnkhông thể nói là có ác cảm gì, nhưng cũng không có thiện cảm.
Phong Thiên Ngự ngơ ngác nhìn Phong Như Khuynh, cảm thán một tiếng: “Cuối cùng Khuynh Nhi của trẫm cũng trưởng thành rồi.”
Từ trước đến nay một nhà phủ thừa tướng luôn trung thành và tận tâm với Lưu Vân quốc, nhưng vì nữ nhi yêu thương này, ông không tiếc bức bách nhi tử của thừa tướng thú Khuynh Nhi làm thê, nếu Khuynh Nhi có thể buông tha cho hắn thì không còn gì tốt hơn, nếu trong lòng Khuynh Nhi vẫn có hắn, vậydù ông đánh gãy chân Liễu Ngọc Thần, cũng phải bắt hắn làm bạn ở bên cạnh Khuynh Nhi cả đời.
“Phụ hoàng, lần này trong lúc con hôn mê gặp được mẫu hậu.” Phong Như Khuynh rũ đôi mắt xuống, nhẹ nhấp môi mỏng: “Năm đó không có người dạy con đạo lý, tất cả đều là mẫu hậu dạy cho con, hơn nữa, từ trước đến nay phụ hoàng là minh quân, không thể vì con mà trở thành hôn quân.”
Nghe được lời này, mọi người vẫn không có cảm giác, duy chỉ có Lưu Dung là sắc mặt cứng đờ.
Mấy năm nay, Phong Như Khuynh là đi theo bên người bà mà lớn lên, nhưng nàng lại cố tình nói những lời không ai giáo đạo lý cho nàng ta này, đây chẳng phải là nói cho người khác, bà ta chưa bao giờ giáo dục Phong Như Khuynh tốt sao?
“Khuynh Nhi, con thấy Yên Nhi?” Trái tim của Phong Thiên Ngự căng thẳng, nắm chặt lấy tay mập mạp của Phong Như Khuynh.
Phong Như Khuynh ngẩng đầu, mỉm cười nhìn về phía Phong Thiên Ngự.
Rõ ràng khuôn mặt này cũng không đẹp, nhưng khi nàng cười lại như ánh mặt trời, rực rỡ đến cực điểm.
“Phụ hoàng, chuyện này cũng không phải là lỗi của Liễu Ngọc Thần, chỉ là con quá không hiểu chuyện, một hai phải gả cho hắn, tính cách của con hấp tấp, thân hình còn mập mạp xấu xí, Liễu Ngọc Thần không muốn cũng là bình thường, cho nên, phụ hoàng đừng vì chuyện này mà giận chó đánh mèo một nhà thừa tướng.”
Lại nói tiếp, thật ra Liễu Ngọc Thần không có quá nhiều sai lầm, hắn chỉ là bị buộc bất đắc dĩ thú một nữ tử thanh danh hỗn độn, hơn nữa nguyên chủ trước còn đánh Đàm Song Song, lại khiến thừa tướng phu nhân tức đến hôn mê, mà Liễu Ngọc Thần thân là hiếu tử mới ở dưới sự giận dữ mà hưu thê.
Nếu không phải nguyên chủ quá mức cường thế, bây giờ phủ Thừa tướng vẫn thái bình như cũ.
“Nói bậy!” Phong Thiên Ngự khẽ nhíu mày, không vui nói: “Nữ nhi của trẫm là đệ nhất Lưu Vân quốc, con không cần phải tự coi nhẹ mình, cho dùcon lớn lên béo hơn người bình thường một chút, nhưng cũng là béo đẹp, không aicó khuôn mặt xinh đẹp như nữ nhi của trẫm.”
Phong Như Khuynh ngẩn ra, khóe miệng của nàng nhịn không được run rẩy vài cái, đây thật sự là ở trong mắt phụ thân, nữ nhi vĩnh viễn xinh đẹp ôn nhu nhất, nếu lời nói của Phong Thiên Ngự bị người trong thiên hạ biết, còn không biết sẽ cười nhạo ông như thế nào.
“Bệ hạ, ngài xem canh giờ cũng không còn sớm, sau đó còn phải lâm triều……” Lưu Dung đã từ trên mặt đất từ từ đứng dậy, chậm rãi đi đến bên cạnh Phong Thiên Ngự, giọng nói của bà ta ôn nhu như nước.
Phong Thiên Ngự hơi có chút không kiên nhẫn nhíu mày, đôi mắt lạnh lùng của ông đảo qua khuôn mặt ôn nhu của Lưu Dung, lại nhìn về phía Phong Như Khuynh lần nữa.
“Khuynh Nhi, giờ không còn sớm, chờ phụ hoàng hạ triều thì sẽ lại đến thăm con.”
“Phụ hoàng, con đã không sao rồi, người không cần phải lo lắng.”
“Vậy cũng không được, con là nữ nhi của trẫm, trẫm tự nhiên muốn bồi con nhiều hơn.” Phong Thiên Ngự từ đầu giường đứng dậy, khí thế của ông nghiêm nghị, khí phách đường hoàng: “Người đâu, mấy ngày gần đây thân thể của công chúa không khoẻ, không có mệnh lệnh của trẫm, bất kì kẻ nào cũng không được đến quấy rầy nàng.”
Trong lúc ông nói chuyện, quay đầu nhìn Lưu Dung một cái.