Editor: Mèo Mướp Thích Ngủ
Beta: MAC
Lúc trước, Phong Như Khuynh khăng khăng muốn đem Thiết Huyết lệnh cho Dung Quý Phi.
Ngày đó, mọi người trong Thiết Huyết quân đoàn quỳ gối ngoài cửa, các nàng tường tận những gian khổ Hoàng Hậu trải qua, giữ gìn Thiết Huyết quân đoàn không dễ thế nào đều nói cho Phong Như Khuynh biết hết, chỉ hy vọng nàng có thể đưa Thiết Huyết lệnh về.
Nhưng Phong Như Khuynh lại nói một câu làm cho mọi người trong quân đoàn đều thất vọng, đau khổ.
Nàng nói, nàng là chủ, mà bọn họ cũng chỉ là tôi tớ, nếu Hoàng Hậu đã để lại cho nàng thì việc nàng muốn đưa bọn họ cho ai thì liền đưa, ai cũng không có quyền ngăn cản. Đối với nàng, những người này, so với việc tặng linh thú thì không hề khác nhau.
Từ đó về sau, không một ai trong Thiết Huyết quân đoàn đi tìm nàng, bởi vì đã bị những lời đó lạnh thấu tâm, đã không còn cảm nhận được ấm áp nữa rồi.
Đường Tư gắt gao nắm chặt lòng bàn tay, ngày đó bọn họ đau khổ cầu xin nàng như thế, nàng cũng không muốn lấy Thiết Huyết lệnh về, vậy vì sao hiện tại lại lựa chọn muốn trở về? Chẳng lẽ, là vì nhiều năm qua bọn họ lạnh lùng với Dung Quý Phi nên Dung Quý Phi để nàng tới làm thuyết khách?
Dù sao thì Thiết Huyết quân đoàn cũng khác với những đội quân khác, quân lính hoàng thành, chịu sự quản lý của quốc gia, ai có quân lệnh thì nhất định phải nghe theo.
Mà bọn họ, dựa vào sự dung túng của bệ hạ, nghe theo tấm lòng, nhiều năm qua đều không cho Dung Quý Phi sắc mặt tốt.
Dung Quý Phi kiêng kị thực lực quân đoàn, đến nay cũng không dám cùng các nàng cứng đối cứng!
“Có phải Dung Quý Phi bảo ngươi tới hay không?” Đường Tư tự giễu cười một tiếng, “Ngoại trừ Dung Quý Phi, còn ai có thể động đến công chúa ngài? Ngài đem Thiết Huyết lệnh cho bà ta, chúng ta cũng không có khả năng nghe mệnh lệnh của bà ta, kêu bà ta chết tâm đi!”
Phong Như Khuynh than một tiếng, nguyên chủ rốt cuộc đã tạo bóng ma lớn bao nhiêu cho bọn họ? Khiến nàng thành khẩn như thế mà vẫn không có ai nguyện ý tin tưởng nàng!
“Ta biết trong khoảng thời gian ngắn các ngươi không có khả năng hoàn toàn tín nhiệm ta, nhưng mà các ngươi yên tâm, ta sẽ dùng năng lực của bản thân để cho các ngươi hoàn toàn quy thuận ta, ta tuyệt đối sẽ không sử dụng lực lượng của phụ hoàng.”
Nếu Phong Như Khuynh thật sự muốn thì hoàn toàn có thể nói cho Phong Thiên Ngự một tiếng, chỉ cần Phong Thiên Ngự nói, những người này vẫn sẽ nghe theo vài phần.
Nhưng các nàng đối nàng không đủ tín nhiệm, nếu cưỡng ép bọn họ quy thuận, cũng chưa chắc bọn họ có thể phụ tá nàng.
Cái nàng muốn là thật tâm của bọn họ!
“Lần này tới, ta không có đem lễ gặp mặt gì cho các ngươi, chỉ là mang theo một ít trái cây, đáng tiếc số lượng trái cây không đủ nhiều, nên ta đã dùng linh lực ép nó thành nước.”
Nhưng mà, nước này nàng pha loãng quá rồi.
Dù sao thì nhân số quân đoàn quá nhiều, nếu không pha loãng một chút thì không đủ uống, nhưng nếu pha loãng ra thì đoán chừng mỗi người cũng chỉ có thể nếm một ngụm.
Cũng còn ổn vì Thiên Linh Quả nàng hái linh khí nồng đậm, mặc dù đã pha loãng nhưng vẫn có chút hiệu quả giảm bớt mệt nhọc, chỉ là không có nhanh bằng việc ăn trực tiếp trái cây thôi.
Đường Tư và mọi người nhìn Phong Như Khuynh đem hai cái ấm trà trong tay để xuống, trầm mặc không nói.
Ai cũng không rõ, hôm nay công chúa có chủ ý gì? Lại hảo tâm đem tới nước ép cho bọn họ?
“Ta không quấy rầy các ngươi tu luyện nữa, các ngươi kêu những người khác trong quân đoàn tới đi, ta cố ý đi cửa hàng linh dược mua cho các ngươi đó.”
Thiên Linh Quả nhất giai, tuy rằng trong số dược liệu nhất giai là dễ hái nhất, nhưng linh thú rất cố chấp với Thiên Linh Quả nên trên đại lục số lượng Thiên Linh Quả không nhiều, nếu không sao lúc trước Nạp Lan tướng quân lại kích động đến thế.
Những linh dược khác ở cửa hàng linh dược vẫn có thể mua được.
Đương nhiên, những việc này Phong Như Khuynh sẽ không nói cho bọn họ, huống chi, dù Thiên Linh Quả thưa thớt, cũng không phải là không có, nàng lôi cửa hàng linh dược ra, sẽ không có bất cứ vấn đề gì.