Editor: Mèo Mướp Thích Ngủ
Nhưng mà mấy ngày nay Phong Như Khuynh chạy bộ vào sáng sớm bọn họ đều thấy rõ ràng, dựa vào đó mà nói thì có vẻ đúng là Liễu Ngọc Thần đang dây dưa với nàng.
“Công chúa,” Liễu Ngọc Thần đè nén cơn tức giận lần nữa, cười lạnh một tiếng, “Không nghĩ tới chúng ta mới hòa li mấy ngày mà ngươi đã tìm được niềm vui mới? Việc này bệ hạ cũng biết? Số lần ngươi vứt đi thể diện của Lưu Vân Quốc chúng ta còn ít à?”
Phong Như Khuynh cười khiêu khích: “Thứ nhất, chúng ta không phải hòa li mà là ta hưu ngươi! Thứ hai, chúng ta đã hòa li thì chuyện của ta có quan hệ gì với ngươi chứ?? Liễu Ngọc Thần, thật sự không ngờ ngươi nhớ mãi không quên được ta? Cho nên bây giờ muốn theo đuổi lại ta?”
“Ngươi nói bậy gì đó?” Liễu Ngọc Thần lo lắng Đàm Song Song sẽ hiểu lầm, vội vàng quát, “Liễu Ngọc Thần ta lúc trước không thích ngươi, bây giờ không thích ngươi thì sau này càng không thể thích vậy nên ngươi đừng nằm mơ nữa!”
Nếu là trước kia Liễu Ngọc Thần không dám nói chuyện như thế với Phong Như Khuynh nhưng không biết vì sao hôm nay cả người hắn như ăn trúng thuốc nổ, đôi mắt hắn đầy giận dữ, nhìn chằm chằm vào Phong Như Khuynh.
“Tình cảm hai người thật tốt,” Phong Như Khuynh lười biếng ngáp một cái, “Ta còn đang lo lắng sẽ bị ngươi dây dưa, nếu chúng ta đã không thích lẫn nhau vậy ngày sau gặp mặt cứ coi như người xa lạ đi, ngươi cũng đừng gọi ta nữa.”
Coi trọng nàng?
Liễu Ngọc Thần đưa mắt nhìn Phong Như Khuynh từ trên xuống dưới, khóe môi cong lên châm chọc: “Công chúa suy nghĩ nhiều quá rồi, có một người tuyệt sắc hoàn mỹ như Song Nhi ở bên cạnh ta như thế sao ta lại có thể… Coi trọng công chúa như ngài?”
Bộ dạng nàng mập mạp xấu xí như thế tại sao lại cảm thấy hắn sẽ coi trọng nàng?
Đúng là đang kể chuyện chuyện cười mà!
Tần Thần khẽ cau mày, nhàn nhạt nói: “Mặt nàng ta không đẹp bằng Khuynh Khuynh.”
“…”
Lúc này ngay cả mặt Phong Như Khuynh cũng đen lại.
Cuối cùng thì Thần Nhi đang khen nàng hay đang hạ thấp nàng?
“Ngươi có bị mù không hả?” Liễu Ngọc Thần nhìn Tần Thần, cười lạnh nói.
Khuôn mặt Tần Thần không chút thay đổi, không cười yếu ớt như khi nói chuyện với Phong Như Khuynh: “Khuynh Khuynh chỉ béo hơn người bình thường thôi nhưng tỷ ấy đẹp hơn bất kỳ kẻ nào. Tỷ ấy là nữ nhất đẹp nhất ta từng gặp.”
Giờ phút này, người trên phố đều đồng tình nhìn về phía Tần Thần.
Thật là đáng thương, tại sao còn trẻ đã mù rồi? Rốt cuộc khuôn mặt Phong Như Khuynh đẹp chỗ nào?
Nhìn đống thịt mỡ trên người nàng làm cho người khác không còn chút khẩu vị.
Mặt Phong Như Khuynh đen thui nhưng dù sao là người một nhà, nàng vẫn sẽ giữ mặt mũi cho Thần Nhi nên nàng cong môi cười nhạt: “Thần Nhi, tỷ biết mặt mình xinh đẹp, đệ không cần nói thẳng ra đâu.”
Liễu Ngọc Thần kinh ngạc mở to hai mắt, Phong Như Khuynh… Thật sự cảm thấy khuôn mặt mình đẹp? Rốt cuộc vì sao nàng có tự tin như thế? Chỉ bởi vì nàng là công chúa thôi à?
“Được rồi,” Tần Thần thu hồi ánh mắt quay sang nhìn Phong Như Khuynh, “Bọn họ đều là người tầm thường không nhìn ra vẻ đẹp của Khuynh Khuynh, chỉ cần mình đệ biết tỷ thật sự rất đẹp là đủ rồi.”
Phong Như Khuynh: “…”
Sao nàng lại cảm thấy Thần Nhi giống như muốn “hố” nàng vậy nhỉ?
Nhưng mà những lời nàng vừa nói cũng không thể thu hồi lại được.
“Thần Nhi, chúng ta trở về đi, không cần để ý tới những người này.”
“Được.”
Tần Thần rất nghe lời Phong Như Khuynh, trước khi đi hắn quay đầu lại liếc mắt nhìn Liễu Ngọc Thần một cái.
Không biết tại sao cái liếc mắt này lại làm lòng Liễu Ngọc Thần run lên, hắn ta nắm chặt tay lại mới át chế được cảm giác hoảng hốt ấy.
“Ngọc Thần.” Đàm Song Song căng thẳng kéo Liễu Ngọc Thần, ánh mắt đáng yêu làm cho người ta thương tiếc.
Lúc này Liễu Ngọc Thần mới phục hồi tinh thần lại, khuôn mặt hắn bớt vài phần sợ hãi, ấm giọng nói: “Song Song nàng đừng nghe hắn nói bậy, chuyện nàng là đệ nhất mỹ nhân của Lưu Vân Quốc mọi người đều biết, chẳng qua là hắn bị mù mắt thôi.”