Editor: Mèo Mướp Thích Ngủ
Bên trong phủ Tướng quân.
Trong thư phòng Nạp Lan Trường Càn đang nghiêm túc xem thư tịch trong tay nhưng vào lúc này, ngoài cửa truyền đến âm thanh gõ cửa.
“Vào đi.”
Ông hơi cau mày, trầm giọng nói.
Thị vệ đẩy cửa đi vào, sự hoảng loạn được thể hiện rõ ràng trên mặt hắn, đè nén giọng nói run rẩy, cung kính nói: “Tướng quân đại nhân, công chúa ngài ấy… Ngài ấy tới.”
Lạch cạch!
Quyển sách trên tay Nạp Lan Trường Càn rơi xuống bàn, ông nắm chặt tay, khẽ khép mắt, hô hấp hơi dồn dập.
Một lúc lâu ông mới trợn mắt lên, trong đôi mắt hiện lên một trận cười lạnh.
“Nó lại tới đây làm gì?”
Ông có thể tha thứ những việc Phong Như Khuynh làm với phủ tướng quân, cũng có thể tha thứ nàng việc nó không bận tâm thanh danh của mình ở Lưu Vân Quốc.
Nhưng chuyện làm ông không thể tha thứ được là vào ngày ông xuất chinh, nó lại làm ông bị tiêu chảy không ngừng, làm trễ hành trình, chuyện càng không thể tha thứ đó chính là nó lại đem tâm huyết của muội muội giao cho Dung Quý Phi.
Thị vệ cẩn thận đưa mắt nhìn Nạp Lan Trường Càn: “Ngài ấy nói… Ngài ấy muốn tới thăm hỏi Nạp Lan lão tướng quân.”
“Ha ha,” Lòng Nạp Lan Trường Càn run rẩy, châm chọc cười hai tiếng, “Nó đang cảm thấy phụ thân bị nó chọc chưa đủ, thật sự muốn ép ông ấy tức chết mới vừa lòng à? Ngươi đi nói cho Phong Như Khuynh biết là phụ thân ta không có ở trong phủ.”
Ông đã từng mềm lòng, tha thứ cho nó một lần lại một lần, cho dù nó đốt cả phủ tướng quân thì cũng không nỡ trách móc nặng nề.
Ông đau lòng nó từ bé đã không có mẫu thân nên muốn cho nó nhiều tình yêu thương hơn.
Nhưng bản thân nó một lần lại một lần làm ông lạnh tâm, làm lòng ông ngày càng cứng rắn như thiếc, thề sẽ không tha thứ cho nó nữa.
“Vâng, tướng quân.”
Thị vệ thở dài một tiếng, nếu để cho công chúa điện hạ lại gần lão tướng quân lần nữa, nói không chừng một ngày nào đó lão tướng quân thật sự sẽ bị nàng làm cho tức chết.
Nói xong thì thị vệ xoay người rời đi, thuận tay đóng luôn cả cửa thư phòng lại.
Từ xa hắn đã trông thấy Phong Như Khuynh đứng chờ ngoài cổng, đang định đi lên thuật lại lời của tướng quân cho Phong Như Khuynh thì đột nhiên bên cạnh có một bóng dáng nho nhỏ chạy vội tới, phóng thẳng đến chỗ Phong Như Khuynh.
“Tiểu thư!”
Hai tên thị vệ đều sợ tới mức hồn phi phách tán.
Mấy năm nay, Phong Như Khuynh đã bắt nạt tiểu thư không ít lần, nếu bây giờ để tiểu thư xuất hiện trước mắt Phong Như Khuynh, không biết… Lại phải chịu tổn thương như thế nào.
Nhưng mà, khi hai tên thị vệ nhìn thấy thiếu niên đi phía sau thì sự khẩn trương trong lòng đã giảm bớt.
Có thiếu gia ở bên cạnh thì Phong Như Khuynh không làm gì tổn thương tới tiểu thư được…
“Biểu tỷ tỷ.”
Nạp Lan Đại Nhi đã nhớ Phong Như Khuynh nhiều ngày rồi nhưng hết lần này đến lần Phong Như Khuynh cũng không đến thăm nàng, làm nàng từ chờ mong biến thành thất vọng.
Hiện tại rất vất vả mới nhìn thấy Phong Như Khuynh xuất hiện nên Nạp Lan Đại Nhi nhịn không được mà chạy ra đây trực tiếp nhào vào trong ngực nàng.
Phong Như Khuynh ôm lấy khối mềm như bông này, trong lòng mềm đi vài phần, ánh mắt cũng dịu dàng hơn.
Nạp Lan Tịnh đi phía sau có chút sững sờ, ánh mắt trước sau chỉ tập trung vào người mập mạp kia hiện lên chút hoảng hốt.
Thì ra… nó cũng có lúc dịu dàng như vậy?
“Biểu tỷ tỷ, không tới… thăm Đại Nhi,” Ánh mắt Đại Nhi có chút ủy khuất, “Biểu tỷ tỷ đã đồng ý rồi mà.”
Phong Như Khuynh cười, xoa xoa cái đầu nhỏ của Đại Nhi: “Tỷ đã đồng ý đến thăm muội thì nhất định sẽ đến, mấy hôm trước có việc bận, không phải bây giờ ta đã tới rồi sao?”
“Được rồi,” Đại Nhi rất ngoan ngoãn, nụ cười ngọt ngào đáng yêu, “Đại Nhi rất thích biểu tỷ tỷ hiện tại.”