Thần Y Cuồng Thê: Quốc Sư Đại Nhân, Phu Nhân Lại Chạy

Chương 77

Editor: Mèo Mướp Thích Ngủ

“Vẫn là nhi tử của ta tốt, biết ta đang nổi nóng nên cố ý bưng trà đến cho ta.”

Quả thật hiện giờ trong lòng ông có một trận lửa lớn cần nước trà để dập tắt lửa giận.

Lúc Nạp Lan Trường Càn đưa tay qua muốn lấy ấm trà thì Nạp Lan Tịnh nhanh tay lẹ mắt giấu ấm trà ra sau lưng rồi nhíu mày nhìn ông: “Phụ thân, ngài muốn làm gì?”

Nụ cười Nạp Lan Trường Càn bỗng dưng cứng đờ, tay ông đang đưa ra ở trong không trung, rút lại cũng không được mà lấy ấm cũng không xong, thật sự rất xấu hổ.

“Khụ khụ,” Ông ho khan hai tiếng, “Tịnh Nhi, gia gia con chỉ uống trà cống phẩm nhưng mà trà cống phẩm trong nhà từ lâu đã không có mà loại trà chắc chắn ông ấy sẽ không để ý đến nên con vẫn nên đưa cho ta để hạ hỏa thì hơn.”

Tên tiểu tử thúi này vậy mà làm ông xấu mặt trước mọi người, đâu phải nó không biết lão gia tử chỉ uống trà cống phẩm đâu? Nếu không phải đưa cho lão gia tử, chẳng lẽ... là đưa cho Đại Nhi hoặc Phong Như Khuynh mà chúng không uống?

Nạp Lan Tịnh kinh ngạc nhìn Nạp Lan Trường Càn: “Cái này không phải là trà.”

“Không phải trà? Vậy nó là cái gì?” Nạp Lan Trường Càn sửng sốt, dùng ấm pha trà mà không phải trà vậy là cái gì?

“Nước của nhân sâm trăm năm.”

Nước của nhân sâm trăm năm?

Nước của nhân sâm trăm năm!!!

Mặt Nạp Lan Trường Càn ngay lập tức đen như đáy nồi, ánh mắt nhìn chăm chú vào ấm trà trong tay Nạp Lan Tịnh.

Trong lúc đó cả sân đều yên tĩnh.

Tất cả mọi người có thể nghe được hơi thở dồn dập của Nạp Lan Trường Càn.

“Con nói cái này là nhân sâm trăm năm, có phải là cây nhân sâm mà lúc trước ta phải dùng hết miệng lưỡi mới lừa được từ trong tay Nhị hoàng tử Dạ Lạc Quốc không?”

Linh dược trên đại lục rất thưa thớt nên nhân sâm trăm năm cũng là vật phẩm cực kỳ trân quý.

Tuy rằng nó chỉ là dược liệu bình thường không trồng thành linh dược được, nhưng cần... phải tốn cả trăm năm mới có thể sinh trưởng thành dược liệu nên cũng không dễ dàng.

Nạp Lan Tịnh thản nhiên gật đầu: “Chính là cấy nhân sâm trăm năm đó.”

Oanh!

Lửa giận Nạp Lan Trường Càn ngay lập tức bùng nổ, một tay ông nắm vạt áo Nạp Lan Tịnh, một tay thì mạnh mẽ đấm tới.

Phong Như Khuynh trong nháy mắt liền ngây người, nàng vẫn đang trầm ngâm suy nghĩ mình có nên cứu Nạp Lan Tịnh hay không?

Trong lúc Phong Như Khuynh đang trầm tư thì một cây quải trượng rơi mạnh lên đầu Nạp Lan Trường Càn.

Nắm tay của Nạp Lan Trường Càn đột nhiên dừng lại một chút, Nạp Lan Tịnh cũng nhân cơ hội này lui về sau mấy bước để tránh đi cú đấm của phụ thân mình.

“Nạp Lan Trường Càn con mà dám động đến một cọng lông tơ của Tịnh Nhi thì hôm nay ta sẽ không nhận một kẻ nghịch tử như con đâu!”

Giọng nói phẫn nộ của Nạp Lan lão gia tử làm cho cả người Nạp Lan Trường Càn cứng đờ, ông ôm cái ót, ủy khuất quay đầu, hốc mắt đỏ bừng khóc lóc kể lể nói: “Cái tên tiểu tử thúi này lấy nhân sâm của con đi ngâm nước, nhân sâm trân quý như thế mà nó dám cầm đi ngâm nước, chẳng lẽ con không nên đánh nó sao?”

Nét mặt già nua của Nạp Lan lão gia tử đỏ bừng, tức giận quát lớn: “Đây là quyết định của ta, không liên quan đến Tịnh Nhi!”

Nạp Lan Trường Càn không dám nói tiếp nữa.

Ông rất nhớ lúc lão thái gia còn sống, mỗi lần phụ thân ra tay đánh ông thì lão thái gia đều sẽ bắt phụ thân không được động thủ.

“Cái này...” Phong Như Khuynh đứng dậy nhỏ giọng nói, “Cữu cữu người đừng trách biểu ca là tại con kêu huynh ấy làm như vậy.”

Mặc dù nàng nói phương pháp này là vì ngoại công nhưng dù sao lời cũng là nàng nói, nàng không thể để biểu ca gánh tội thay nàng được, nếu không lương tâm của nàng sẽ bất an.

“Công chúa!” Nạp Lan Trường Càn tức giận đến khí run rẩy cả người, hung hăng cắn răng, “Nạp Lan Trường Càn ta có thù oán gì với ngươi mà tại sao mỗi lần ngươi đều phải hại ta như thế?”

Ông biết mà mỗi lần nha đầu này xuất hiện ở Nạp Lan gia đều không có chuyện gì tốt lành cả.
Bình Luận (0)
Comment