Editor: MAC
“Dược thiện?” Triêu Dương sửng sốt hỏi.
“Là dược thiện,” Phong Như Khuynh nhìn mọi người xung quanh, “Mọi người đều biết, trong Vô Ưu Cung của ta có lò bếp mà ta lại là người thích ăn ngon nên khi rảnh rỗi nhàm chán đã trộn chung dược liệu và đồ ăn vào với nhau rồi sau đó nấu lên, gọi là dược thiện.”
Thật ra thành phần trong linh dược thiện và dược thiện bình thường không khác nhau lắm.
Dù sao linh dược ban đầu cũng chỉ là những dược liệu bình thường mà thôi, nhưng bởi vì hấp thu được nhiều linh khí nên có khả năng trở thành linh dược.
Cho nên Phong Như Khuynh chỉ cần thay đổi một chút trong quy cách làm linh dược thiện của mình thì người bình thường cũng có thể nấu được, chỉ tiếc rằng hiệu quả chỉ bằng một phần mười linh dược thiện mà thôi.
Phong Như Sương nắm chặt lòng bàn tay, dược thiện? Phong Như Khuynh ngay cả tên thuốc còn không biết thì làm sao biết được dược thiện gì đó?
“Tỷ tỷ,” Nàng ta chậm rãi cười đi đến gần Phong Như Khuynh, trong đôi mắt mang theo sự ngây thơ vô tội, “Từ khi nào mà tỷ... hiểu những bài thuốc này vậy? Theo như muội biết, dược liệu không thể nấu chung với đồ ăn nếu không lỡ may hai thứ tương khắc thì chẳng phải sẽ gây ra án mạng sao?”
Phong Như Khuynh cười mỉm: “Nếu ngươi đã quan tâm có gây ra mạng người không vậy thì lần sau ta nấu dược thiện sẽ để ngươi thử trước xem sao nhé?”
Sắc mặt Phong Như Sương tái xanh, bảo nàng ta thử dược thiện? Ai biết Phong Như Khuynh sẽ thêm cái gì vào dược thiện chứ? Đây chẳng phải là bảo nàng ta lấy mạng thử độc sao?
Hơn nữa cho dù nàng ta thật sự bị độc chết thì phụ hoàng cũng sẽ không trách cứ Phong Như Khuynh.
“Tỷ tỷ nói đùa, làm sao muội nghi ngờ năng lực của tỷ chứ? Đúng rồi, trước đó không lâu muội nhìn thấy hai người Liễu Ngọc Thần và Đàm Song Song, thật không nghĩ bọn họ sẽ ân ái như thế, nhưng Liễu Ngọc Thần lại nói tỷ tỷ cứ quấn lấy hắn không tha cho nên tỷ tỷ à, muội cầu xin tỷ đừng có chấp mê bất ngộ nữa.”
Biểu tình của Phong Như Sương rất chân thành khiến người khác không hề hoài nghi lời nói của nàng ta chút nào.
Những ngày qua vì Phong Như Sương vẫn luôn bị nhốt trong núi cấm nên không biết bên ngoài hoàng cung đã phát sinh ra chuyện gì, nhưng lấy sự hiểu biết của nàng ta với việc Phong Như Khuynh yêu Liễu Ngọc Thần chết đi sống lại thì không có khả năng dễ dàng từ bỏ hắn.
Cho nên câu này không phải do Liễu Ngọc Thần nói cho nàng ta, chỉ là nàng ta tự mình suy đoán thôi.
Nhưng nàng ta không phát hiện, sau khi nàng ta nói xong câu này thì ánh mắt những thanh niên thiếu nữ ngồi ở đây đều trở nên kinh ngạc.
Đối với người trong Hoàng thành này, Phong Như Khuynh được xem như là người nổi tiếng, không ai không biết, chuyện nàng đã từng tranh giành Liễu Ngọc Thần trên đường Nam đã sớm truyền ra toàn quốc.
Rõ ràng là ngày ấy Liễu Ngọc Thần ngăn cản nàng nhưng nàng thậm chí còn chưa cho hắn ánh mắt nào, hơn nữa dạo gần đây Phong Như Khuynh hiếm khi rời khỏi phủ công chúa nên sao lại có lời đồn đãi dây dưa?
Vì vậy sau khi nghe xong lời này của Phong Như Sương, Phong Như Khuynh không tiếng động cười: “Thì ra chính ta còn không biết ta vẫn luôn dây dưa với Liễu Ngọc Thần? Ta còn tưởng rằng Liễu Ngọc Thần nhớ mãi không quên ta thậm chí còn chặn ta giữa đường không cho ta rời đi chứ.”
Phong Như Sương sửng sốt, Liễu Ngọc Thần chặn Phong Như Khuynh giữa đường? Nhưng... làm sao có thể có chuyện đó?
Liễu Ngọc Thần trốn nàng còn không kịp, không có khả năng làm chuyện này ngay giữa đường.
“Tỷ tỷ, muội không muốn thấy tỷ làm chuyện ngu ngốc nên mới khuyên tỷ thôi,” Phong Như Sương ủy khuất cúi đầu, hai mắt đỏ bừng, “Ai bảo trước kia tỷ không nghe lời muội cứ khăng khăng gả cho Liễu Ngọc Thần làm gì để rồi gây ra mầm tai họa này.”
Ánh mắt mọi người đổ dồn về Phong Như Sương, không chỉ là kinh ngạc mà còn khiếp sợ.
“Nhị công chúa,” Một Thanh Nhi đỏ mặt kéo ống tay áo của Phong Như Sương, “Hôm trước Liễu Ngọc Thần quả thật đã chặn đại công chúa trên đường.”
Dù việc trên không nói lên Liễu Ngọc Thần coi trọng công chúa ăn chơi trác tráng này nhưng tất tất cả mọi người đều biết, ngày hôm đó, Phong Như Khuynh không thèm nhìn hắn.
“Hơn nữa...” Mộ Thanh Nhi hơi dừng lại rồi nói tiếp, “Trước đó không lâu đại công chúa mang từ ngoài về một nam sủng, chuyện này ai ai cũng biết.”
ps: Hôm nay chính là hôn lễ, chỉ có thể một chương, bởi vì không gì thời gian viết, chờ hôn sau thì tốt rồi ~ cảm tạ huynh đệ tỷ muội thông cảm.