Thần Y Đáng Yêu Của Lãnh Huyết Nữ Vương

Chương 13

“ Nhan Nhan…” Dung Phượng Ca lên tiếng, nhưng nữ tử vẫn vô tình tiến về phía trước, không có ý định quay đầu lại

“ Nhan Nhan….” Dung Phượng Ca lại tiếp tục gọi, thanh âm càng lúc càng lớn, văng vẳng vang lên tiếng bước chân chạy theo của hắn. Lạc Khanh Nhan khẽ căn răng, càng tiến nhanh về phía trước, không dám quay đầu lại, nàng sợ.. nhìn thấy ánh mắt ủy khuất của hắn, nhất định nàng sẽ mềm lòng….

“ Nhan Nhan, nhất định phải quay lại, được không?!” Dung Phượng Ca như là dùng cả sức lực của mình, la thật to, vì gọi quá nhiều mà thanh âm dần khản đặc, cho đến khi y không còn có thể cất thành tiếng được nữa, cũng không thấy nữ tử kia quay lại

Nhan Nhan đã hứa, đưa ta đi xem sông núi Tây An, đã hứa chiêu đãi ta mỹ thực thiên hạ… cho nên đừng nuốt lời, ta sẽ chờ… nhất định chờ…

“ Tiểu tử ngốc, người đã đi rồi, còn quyến luyến làm chi a?!” không biết từ bao giờ, lão ngoan đồng Dung Cơ đã xuất hiện bên cạnh Dung Phượng Ca, khẽ thở dài, nâng y đứng dậy. Hài tử này, sức khỏe xưa nay vốn không được tốt, lại ngu ngốc nhảy vào hàn đầm, bây giờ lại càng không biết trân trọng bản thân mình, ai lại đau lòng thay đây?!

“ Gia gia, Nhan Nhan rốt cuộc có hay không trở lại nha?!” Dung phượng Ca hỏi gia gia của mình, y cảm thấy Nhan Nhan cách mình, mỗi ngày một xa, vì sao lại như vậy, chẳng phải lúc đầu tốt lắm sao. Dung Cơ cười dài, xoa đầu tôn tử của mình, nói: “ yên tâm, nha đầu đó nhất định sẽ trở lại”

“ Thật sao!?” ánh mắt y hi vọng nhìn Dung Cơ, rạng ngời lấp lánh cũng khiến cho Dung Cơ một thoáng giật mình, hài tử này từ lúc nào lại ỷ và tiểu nha đầu kia đến vậy a, bèn hỏi: “ Phượng Ca thật sự thích tiểu nha đầu kia đến vậy sao?!”

“ Thích, rất… rất thích!” Dung Phượng Ca gật đầu

“ Vì sao a?!” Dung Cơ tò mò

“ Vì Nhan Nhan rất tốt mà, sẽ kiên nhẫn nghe y nói, sẽ bên cạnh y lúc y cần, sẽ đưa y đi nhiều nơi, luôn mỉm cười đối tốt với y….”

“ A! hài tử ngốc, vậy có một người khác thay thế tiểu nha đầu đó, làm những việc như vậy, thì ngươi cũng thích người kia như vậy sao?!”

“ Không đúng! Làm sao những người kia lại là Nhan Nhan được?!” Dung Phượng Ca khẽ nhíu mày, thế gian này, đối với Dung Phượng Ca, Nhan Nhan chính là độc nhất vô nhị, bá đạo đôi lúc ôn nhu, lãnh tình đôi khi cũng rất dịu dàng…

Dung Cơ mang Dung Phượng Ca trở lại sơn cốc, không khí quay lại như lúc ban đầu tĩnh lặng vốn có của nó, nhưng thật sự… lòng người có còn tĩnh lặng nữa hay không?! liệu mọi thứ có quay về như lúc ban đầu..?!

Không có ai biết, ngay sau khi Dung Phượng Ca vừa theo Dung Cơ rời khỏi, Lạc Khanh Nhan đã quay trở lại….

Yên tĩnh đứng ngay chỗ đó, một lúc lâu…

Mãi cho đến khi, chiều tà buông xuống chân núi, không khí bắt đầu sẽ lãnh….

Lạc Khanh Nhan giương mắt nhìn về hướng căn nhà nhỏ phía sơn cốc, khe khẽ thở dài

Dung Phượng Ca, tái kiến!!

Tây An

Nằm ở phía tây của của đất nước, cho nên thành này được đặt tên là Tây An, cũng có truyền thuyết nói rằng, năm xưa từng có một vị tướng, dùng trăm binh lại địch lại thiên binh vạn mã, giữ được thành này đến mười năm, từ đó về sau, để tương nhớ công ơn của vị tướng quân này, người dân lập đền thờ, đồng thời cũng bắt đầu gọi thành này là Tây An

Không phồn hoa tấp nập như đế đô, không xinh đẹp dịu dàng như vùng sông nước Giang Nam, không náo nhiệt như Dạ Thành… nhưng Tây An lại mang một vẻ đẹp rất độc đáo, là sự tĩnh lặng của thiên nhiên, là sự thân thiện của người dân nơi đây, và còn là nơi nổi tiếng về mỹ thực thiên hạ, có thể nói những đầu bếp ngự trù trong hoàng cung, hết hơn một nữa là xuất xứ từ vùng đất tĩnh lặng xinh đẹp này

Tây An, nói đến không thể không nhắc đến Thục An, tiệm cầm đồ lớn nhất thiên hạ, không gì là không cầm, nghe nói chưởng quầy Thục An làm người đặc biệt keo kiệt, có thể nói là ‘vắt chày ra nước’ a, nghe nói người này bán nam bán nữ, không biết rõ thân phận, chỉ biết người này còn yêu tiền hơn cả mạng của mình, có thể nói người này là một nhân vật kỳ bí nhất đối với đề tài tửu lâu của người dân Tây An

Và giờ khắc này đây, Lạc Khanh Nhan lại đang đối mặt với vị chưởng quầy kỳ bí này, nhìn tiểu cô nương chỉ mới mười chín đôi mươi tuổi, vẻ mặt giảo hoạt ngồi đối diện cùng mình, Lạc Khanh Nhan không khỏi rút trừu khóe miệng, người này chính là trong nhân gian lời đồn bán nam bán nữ, yêu tiền như mạng, keo kệt bủn xỉn _ chưởng quầy thục An, nhìn như thế nào cũng là một tiểu cô nương như hoa như ngọc mà, đúng là con người không thể coi vẻ bề ngoài cho được…

“ Ngươi chính là đệ tử của Hàn Vô tiền bối sao…” Linh Vân tò mò nhìn thiếu niên ngồi trước mặt mình, dung mạo quả thật tuấn mỹ vô song, nhất là đôi hoa đào mắt quả thật tràn đầy tà khí, một mảnh ánh sáng ngọc lưu chuyển quang hoa, thật sự câu hồn người, quả là cực phẩm mà…

“ Đúng vậy!” Lạc Khanh Nhan tự tiếu phi tiếu nhìn xem tiểu cô nương này, không biết muốn dở trò gì đây

“ Hì, ta tên là Linh Vân, không biết phương danh của công tử nha…” Linh Vân mỉm cười duyên dáng, phao cho Lạc Khanh Nhan một cái mị nhãn, Lạc Khanh Nhan nhếch môi đạm cười, đáp lại: “ Lạc Khanh Nhan!”

“ Oa! người đẹp, tên cũng đẹp, không biết công tử năm nay bao nhiêu, đã có thê thiếp gì chưa?!” Linh Vân nhân cơ hội điều tra thêm lí lịch, người này nhìn mười phần là kẻ có tiền, nàng đương nhiên phải nhân cơ hội kiếm chác mới được

“ Một câu hỏi mười lượng bạc, Linh Vân cô nương muốn hỏi bao nhiêu câu, tại hạ điều có thể phụng bồi…” Lạc Khanh Nhan đung đưa chiếc phiết, nụ cười câu nhân tà khí mười phần. Linh Vân há hốc mồm nhìn nam tử tao nhã như ngọc ngồi trước mặt nàng, rối sau đó bật cười thành tiếng: “ ha hả! sảng khoái, bổn cô nương chấm ngươi rồi đó”

“ Rất tiếc, ta lại không có hứng thú với nữ nhân…” Lạc Khanh Nhan chậm rãi cười

“ Hắc hắc.. không lẽ ngươi có hứng thú với nam nhân, không ngờ.. nhìn ngươi lịch sự như vậy, lại có ham mê sở thích như thế nha!” Linh Vân tặc tặc cười, đôi mắt tỏa sáng còn hơn cả cái đèn pin, Lạc Khanh Nhan bất giác cười trừ, sinh vật Hủ nữ này, quả thật đi đâu cũng có…

“ Không đùa nữa, sư phụ của ta đâu..?” Lạc Khan Nhan giương mắt nhìn Linh Vân, Linh Vân nhún nhún vai, lắc đầu: “ cũng không rõ, dạo này không biết lão ấy làm gì lén la lén lút, không thể đoán được là lão đầu ấy đi đâu nữa”

“ Vân nhi, nói xấu người lớn là không tốt đâu nha?!” Thanh âm hùng hậu sang sảng vang lên, một lão giả bạch y, mặt mày hồng hào, tiên phong đạo cốt đi vào, người này chẳng phải ai khác, thần long thấy đầu chứ không thấy đuôi, ngoại trừ Hàn Vô chứ còn có thể là ai đâu?!

“ Sư phụ…” Lạc Khanh Nhan cúi đầu, cung kính hành lễ

“ Khanh Nhan đã đến rồi đó ư, nhanh hơn ta tưởng đấy, vậy là con đã có được thứ kia?!” Hàn Vô cười cười, đưa tay vuốt chòm râu trắng muốt của mình, ánh mắt tràn đầy tán dương cùng tự hào. Đồ đệ ngài đích thân chọn, dĩ nhiên là phải hơn người rồi…

“ Đúng vậy, sư phụ! Con đến là để thực hiện ba yêu cầu của người…” Lạc Khanh Nhan mỉm cười

“ Ha ha, không vội.. không vội… chúng ta bây giờ cũng tỷ thí xem thử võ công của con đến mức nào rồi a…” Hàn Vô cười đến không có hảo ý, rồi đột ngột ra chiêu, nhanh như cắt, Lạc Khanh Nhan tránh được, vội vàng ra chiêu trả lại. Hai người tử triền lạn đánh, tả đột hữu xông, tốc độ nhanh đến chóng mắt, Linh Vân đứng bên ngoài nhìn cũng không khỏi hoa mặt chóng mày….

Võ công, cảnh giới cao nhất, chính là lấy vô hình đối phó hữu hình, đạo trong trời đất, xưa nay nhu luôn khắc cương, cái này là điều đơn giản nhưng cũng là điều thâm thúy nhất, mà không biết bao nhiêu những bậc võ học cả một đời nghiên cứu tìm tòi, có khi đến chết đi vẫn chưa ngộ được….

Thế gian này, có những điều đơn giản nhất, cũng là phức tạp nhất… hoặc ngược lại, tất cả điều là do cách nhìn nhận của mỗi người

Lạc Khanh Nhan chỉ mới học võ gần ba tháng, tâm pháp mà Hàn Vô đưa cho nàng, chỉ mới có thể đột phá đến tầng hai, nhưng chưởng pháp cùng kiếm pháp lại tiếng bộ vượt bật, trong nhu có cương, trong cương lại không thiếu phần tinh tế và mềm mại, những chiêu kiếm tưởng chừng như đơn giản nhưng lại huyền bí sâu xa, thế tấn công, cũng như phòng thủ, điều là tuyệt hảo… bộ kiếm pháp này.. rốt cuộc là ai đã sáng tạo nên

Hơn một canh giờ sau, Lạc Khanh Nhan thua cuộc, lão giả cười dài sảng khoái ; “ lâu rồi không có cuộc đấu sảng khoái đên như vậy, Khanh Nhan, mặc dù gân cốt của con không tốt, thể chất cũng không đặc biệt, nhưng là khả năng nhạy bén cùng ngộ tính của con thực sự rất xuất sắc, nhanh như vậy mà đã tiến bộ như vậy, quả thật vượt qua rất nhiều sự mong đợi của ta a…”

“ Tạ sư phụ..” Lạc Khanh Nhan chắp tay đáp lễ, nàng có được như ngày hôm nay, công sức nhiều nhất chính là người này, dù hai người bọn họ trở thành thầy trò, là có ràng buộc giao ước, nhưng nàng quả thật rất kính trọng lão giả này

“ Đúng rồi, kiếm pháp mà con đang luyện rốt cuộc là ở đâu vậy, thật sự tinh diệu a…” nhắc đến võ học là hai mắt của Hàn Vô tỏa sáng lấp lánh, không sao che dấu được si mê, người này quả thật là một cái võ si mà

“ Là do đệ tử tự nghĩ ra…” Lạc Khanh Nhan đạm cười, là nàng dùng những hiểu biết về võ học hiện đại, kết hợp với nội lực và khinh công để tạo ra ba mươi hai chiêu độc nhất vô nhị này, hiện giờ nàng còn chưa dung hợp tốt nội lực, nếu không nhất định uy lực còn có thể tốt hơn nữa

“ Kỳ tài.. quả thật là kỳ tài a…” Hàn Vô nhỏ giọng lẫm bẩm, chỉ mới học võ vài tháng, võ học bác đại tinh thâm vô cùng nhưng nha đầu này lại có thể nhanh như vậy nắm rõ quy luật cũng như sự hài hòa, tinh túy của võ học, quả thật là hữu duyên sao chứ?!

“ Sư phụ…” Lạc Khanh Nhan lên tiếng, cắt ngang suy nghĩ của Hàn Vô, Hàn Vô một lần nữa nhìn thật kỹ tiểu đồ đệ mà mình dốc hết tâm sức truyền cả một đời y bác này, ngài cười nhẹ, ôn nhu: “ Khanh Nhan! Nếu con là nam nhân nhất định sẽ hùng bá một phương, không ai bằng” Lạc Khanh Nhan nghe vậy, bèn cười, thanh âm nhẹ nhàng nhưng lại chứa đừng đầy sự kiên định, bá đạo cùng quyết tuyệt: “ nam nhân thì như thế nào, nữ nhân lại ra sao, Lạc Khanh Nhan đã muốn thì nhất định sẽ làm được, rồi có một ngày, cả thiên hạ này cũng sẽ biết đến cái tên này, ta muốn tên ta lưu danh sử sách, để muôn đời sau, dù là bậc nam nhi cũng phải cúi mình xấu hổ, Lạc Khanh Nhan, nói được, tức là làm được…”

“ Được, tốt..!! có được một đồ đệ như vậy, Hàn Vô ta quả thật cũng có phúc, đi thôi, ta có chuyện muốn nói với con….”

“ Có chuyện gì, sư phụ cứ nói..”

“ Khanh Nhan a! chẳng là mười năm trước ta có đánh cược với một vị bằng hữu, sau này nhất định phải giàu hơn hắn, nhưng là ta đã làm mọi cách song mười năm nay vẫn chưa vượt qua được hắn, điều này… con có thể giúp vi sư đi”

“ Đâu là yêu cầu thứ nhất mà sư phụ muốn Khanh Nhan làm?!” Lạc Khanh Nhan không nhanh không chậm đáp lại

“ Đúng vậy..” Hàn Vô gật gật đầu, cái này thực sự không dễ nha

“ Bằng hữu của sư phụ là ai”

“ Hắc hắc.. cái này, người này cũng tầm thường thôi, là một trong tam đại thế gian Trần thế gia – thủ phủ phương bắc….” Hàn Vô cười cười

Lạc Khanh Nhan buồn cười, nhin vẻ mặt ‘ngượng ngùng’ của vị lãnh giả gần trăm tuổi này, nhưng vẻ mặt không có biểu hiện gì khác ngoài hờ hững đến vô tình, nàng nói: “ thời gian là bao lâu?!” lão giả nghe thế, ánh mắt vụt sáng, vội vã đáp: “ năm năm, thời hạn còn năm năm nữa… Khanh Nhan… chắc chắn là được đi!” Hắn không muốn thua vị bằng hữu kia đâu a, cả một đời thua người kia rồi, nếu không thắng ván chót, hắn làm sao còn mặt mũi mà sống trên đời chứ

“ Được, trong vòng năm năm, Khanh Nhan nhất định vượt qua bằng hữu của sư phụ”

“ Tốt, rất tốt…” lão giả gật đầu cười một cách thỏa mãn, giờ khắc này đây trông ngài giống một lão ngoan đồng hơn một nhất đại tông sư a, nghĩ đến lão ngoan đồng Dung Cơ, Lạc Khanh Nhan nhếch miệng cười, nhưng là rất nhanh liễm đi….

Lại… nhớ đến hắn…

Số lần nàng nhớ đến hắn… ngày một nhiều…

Đã một tháng rồi, lẽ ra… phải quên đi mới đúng chứ?!

Thật sự… khó hiểu…!!

Hết chương 13
Bình Luận (0)
Comment