Thần Y Đáng Yêu Của Lãnh Huyết Nữ Vương

Chương 17

“ Gia gia, người lại đi tìm Y gia gia uống rượu đúng không?!” Dung Phượng Ca tức giận nhìn Dung Cơ, hai má đỏ bừng, dù đang tức giận nhưng bộ dáng cũng thật sự thật sự đáng yêu quá mức mà, khiến cho Dung Cơ chỉ còn biết lắc đầu thở dài, tại sao tôn tử của ngài ngày càng đẹp vậy, cứ thế này thì thiên hạ sẽ đại loạn mất thôi!

“ Phượng Ca à, Y gia gia của cháu rất xấu rồi, luôn miệng nói tửu lượng của ta không bằng hắn, đương nhiên chúng ta phải quyết đấu cho đến khi nào phân biệt được thắng thua mới thôi chứ?!” Dung Cơ cười cười làm lành. Dung Phượng Ca khẽ chau mày, đôi con ngươi to tròn một mảnh ánh sáng ngọc, tươi đẹp, rất là buồn bực: “ nhưng là, gia gia, ngài cứ lấy ngân lượng nhiều như vậy, đến khi nào Phượng Ca mới có thể tích góp đủ để đưa cho Nhan Nhan kia chứ?!” ( Dao Dao: haiz! Cứ như thế này thì ta sẽ chẳng thể iu ai ngoài đời được mất thôi, Phượng Ca à, sao huynh lại có thể đáng iu đến vậy kia chứ >”<)

“ Phượng Ca, nha đầu kia có rất nhiều tiền, gia gia lại không có, Phượng Ca phải đưa cho gia gia mới là chính xác a…” Dung Cơ giảng giải, nha đầu kia chưa đầy một năm đã xây dựng nên cả một đế chế buôn bán, bây giờ đang hoạt động tạm tạm ổn, không đầy vài năm nhất định phú khả địch quốc, cần chi vài ngàn lượng nhỏ bé này kia chứ…!!

“ Nhưng là, Nhan Nhan….” Dung Phượng Ca buồn rầu, Nhan Nhan cái gì cũng có, rốt cuộc y phải làm cái gì cho Nhan Nhan làm lễ vật đây a, thật sự là phức tạp quá đi

“ Phượng Ca à, hay là con đừng luyện thuốc nữa, luyện cả năm nay thảo dược trong núi cũng bị con hái trụi hết rồi a….” Dung Cơ cảm thán, tính ra cũng thật tội nghiệp cho đám thảo dược kia, mơi có một năm thôi mà bị bảo bối tôn tử của ngài khai quật hết, đến ngay cả những vị thảo dược thông thường nhất, giờ cũng không còn nhiều…

“ Vậy nếu không luyện thuốc nữa, Phượng Ca phải là cái gì bây giờ a?!” Dung Phượng Ca tự hỏi. Hắn ngoài luyện thuốc, đánh đàn, pha trà… chẳng còn biết gì cả, thật sự là vô dụng, hèn gì Nhan Nhan mới không thèm để ý đến hắn….

“ Phượng Ca ngốc! cứ như bình thường là được rồi…” Dung Cơ cười hiền

“ Gia gia, một năm bốn tháng hai mươi ba ngày rồi…, Nhan Nhan còn chưa làm xong việc của mình sao?!” Dung Phương Cơ một ngàn lẻ một lần hỏi duy nhất một câu tương tự, mà Dung Cơ cũng ngàn lẻ một lần đáp lại câu tương tư: “ gia gia không rõ”

“ Gia gia, hay là ngài để cho Phượng Ca xuống núi tìm Nhan Nhan đi…”

“ Không được! rất nguy hiểm”

“ Gia gia, Phượng Ca nhất định sẽ vô cùng cẩn thận mà”

“ Phượng Ca a, sao con giống ai mà cứng đầu quá vậy hả”

“ Gia gia, rốt cuộc ngài giống ai mà cũng thật là cố chấp quá đi”

“ Dung Phượng Ca”

“ Là…”

“ Đã nói không được là không được, nếu con còn cãi lời, ta sẽ đi sát tiểu nha đầu đó…” Dung Cơ lại dùng cách cũ, nhưng tiếc thay, lần này hình như nó không hiệu nghiệm với Dung Phượng Ca, Dung Phượng Ca mỉm cười đắc ý, đáp: “ gia gia, ngài quên rồi sao, bây giờ đã là một năm, Nhan Nhan cũng đã dung hợp được tốt ba viên thiên niên liên kia, giờ này nội lực cũng đã chín mươi năm, ngài không phải là đối thủ của Nhan Nhan nha…”

Thật là tức chết ngài mà, Dung Cơ nghiến răng nghiến lợi, tiểu tử này từ khi nào lại vụng trộm giảo hoạt như vậy chứ, nhưng là nghĩ đến điều gì, Dung Cơ chợt cười, hết sức bí hiểm, ngài nói: “ tiểu tử, đừng khờ như vậy, nội lực chỉ là một phần thôi, đừng quên gia gia của ngươi là dụng độc cao thủ, chỉ cần một cái phẩy tay nhẹ là nha đầu kia sẽ mạng vong tức khắc a….”

“ Gia gia, ngài lại chơi xấu….” Dung Phượng Ca trợn mắt, thanh âm tràn đầy tức giận. Gia gia thực sự xấu lắm, hắn đã chờ một năm để cho Nhan Nhan dung hợp tốt lắm nội lực, là không sợ gia gia làm hại, không ngờ lại con chuyện rắc rối như vậy, không được, để phòng ngừa bất trắc, hắn phải luyện thêm vài viên dược giải bách độc mới được. Cho nên kế hoạch rời nhà lần hai của Phượng Ca lần thứ hai tuyên bố thất bại

Thấy bảo bối tôn tử của mình hì hục tiếp tục luyện thuốc, Dung Cơ cười đắc ý, hắc hắc…. tôn tử ngoan à, muốn đấu lại lão đầu ta sao, còn khuya lắm!!

‘ Phượng Ca, thật ra con không biết, nha đầu kia cách hai tháng lại đến đây… nhưng là con không gặp đó thôi….’

‘ Nha đầu kia, bản tính cố chấp như vậy, xem ra là phải dùng đến cách cuối cùng rồi….’ Dung Cơ có chút thở dài, nhưng là ánh mắt lại chả có chút âu sầu nào cả, thay vào đó là trò đùa dai mỉm cười, đáy mắt giảo hoạt, nhất chích vạn năm con hồ ly a!!

Lạc Khanh Nhan đang ngồi xem sổ sách, bỗng chốc rùng mình, khẽ lắc đầu, trời chưa sang đông sao mà lạnh sóng lưng quá vậy!!

Giương mắt nhìn thiên không, những vì sao lấp lánh trên bầu trời, đêm nay không có trăng nha…!!

Lấy ra trong lòng một bức thư nhỏ, mở ra…

Đọc….

Gấp lại, rồi nhét vào trong vạc áo…

Lại luyến tiếc, đem ra…đọc…

Khe khẽ thở dài, lại bất giác cười khẽ….

Gấp lại, cho vào trong hộp…!!

Khóa kín!!…

Đáy mắt của nữ tử, một thoáng mềm mại, không còn vô tình như thường ngày, nhưng rất nhanh liễm đi, sắc mặt nhu hòa lúc nãy biến đổi nhanh vô cùng, chỉ còn lại nét thanh thản, cười như không cười lúc bình thường, lạnh lùng nói: “ vào đi!”

Nghe vậy, người bên ngoài bước vào, cung kính cúi đầu trước nữ tử, thanh âm lãnh thanh, người này tử đầu đến cuối, một thân hắc y, mặt mày lãnh mỹ, nhất là đôi mắt, mang theo vô hình sát khí, khiến cho người ta không dám đối diện trực tiếp

“ Có chuyện gì vậy?!” Lạc Khanh Nhan vấn

“ Chủ nhân, bộ tộc Tây Dã muốn làm giao dịch với chúng ta….” Hắc y nam tử bẫm báo. Lạc Khanh Nhan giương mi nhìn nam tử, thanh âm không ra cảm xúc: “ chẳng phải chuyện đó do Lam giải quyết hay sao?!” Hắc y nam tử nghe vậy, đáp: “ Lam, hắn nói, điều kiện đưa ra của Khã Hãn Tây Dã, hắn không thể tự tiện quyết định, cho nên mời chủ nhân sang bên đó để đàm điều kiện”

“ Được rồi, ta tự có quyết định…!!” Lạc Khanh Nhan gật gật đầu, Hắc y nhân hiểu ý, cung kính cúi đầu, rồi sau đó đi ra ngoài, Lạc Khanh Nhan một thoáng trầm tư….

Tây Dã, một bộ tộc Phương Bắc đại lục, thiên nhiên không ưu ái nơi này lắm, mùa đông thì tuyết rơi quá nhiều, mùa hạ lại nắng nóng, hóa sa mạc vô số kể, nơi này thực vật không phát triển nhiều, người dân sống đa số vào nhớ chăn dê cùng săn thú. Nó giống như một bộ lạc du mục a….

Khã Hãn Tây Dã nghe nói là người có tham vọng, quanh năm chinh chiến thống nhất các bộ tộc gần đó, người Tây Dã thực sự mạnh, sức lực so với người dân bình thường nơi đây ít nhất cũng gấp hai lần, nếu như mượn sức được, thì xem ra vấn đề binh lực cũng không đáng ngại….

Lạc Khanh Nhan gấp lại sổ sách, đứng dậy, lại gần cửa sổ….

Ánh mắt… không rõ là nhìn về hướng nào….

Nhan Nhan, nghe nói thiên nhiên vào lúc đông về của Tây Dã thực sự hùng vĩ, tuyết trắng bao phủ cả mười phương thiên địa, cảnh tượng đó nhất định là rất đẹp, Phượng Ca muốn một lần đến đó nha….!!!

Khẽ nhắm mắt, gió đêm nhè nhẹ thổi, mái tóc dài theo gió tung bay, tạo nên những độ cong duyên dáng…

Xem ra! Trước khi đi Tây Dã… phải đến xem tên ngốc kia một chút mới được..?!

Không biết, hắn có còn suốt ngày chế dược không?!

Hay là… lại đổi sang thứ hứng thú mới rồi?!

Dung Phượng Ca… ta từng hỏi ngươi, chừng nào ngươi mới quên được ta..?! ngươi nói: ‘ làm sao có thể quên được!’

Ta vẫn luôn hi vọng, ngươi quên ta… rồi ta sẽ quên ngươi, như vậy! ta và ngươi sẽ nhanh chóng là người xa lạ

Nhưng là… một năm rồi…

Ngươi không quên ta, ta lại càng không thể quên ngươi

Rốt cuộc! ai cố chấp hơn ai?!

Một chữ tình, ta không rõ, không thấu, không hiểu lại càng không muốn hiểu, không muốn thấu, không muốn rõ

Yêu! Không cần minh bạch, chỉ cần chân thành

Dung Phượng Ca….

Dung Phượng Ca….

Ánh nến leo lắt

Căn phòng đơn giản thanh mộc, bày biện giản dị, gọn gàng và ngăn nắp

Trên giường, những lớp mạn sa mỏng, theo gió đung đưa, như che như dấu người nằm trên giường…

Hơi thở điều điều, an tĩnh….

Người nằm đó, khóe môi như có như không mỉm cười, thật sự xinh đẹp…

Bỗng, người chợt nhăn mi, một thoáng cau mày như là gặp ác mộng……

Mồ hôi tẩm thấp đầy trán, hơi thở bỗng chốc lại khó khăn, dồn dập….

Hàng mi nhắm nghiền, khẽ rung, muốn mở ra nhưng dường như bị ai đó đè nặng, không thể nào mở được….

Năm đầu ngón tay vô thức nắm chặt lại, in hằng tơ máu…..

Chăn nệm, bị người nắm chặt, như muốn vỡ ra…

Bên ngoài, tiếng vỗ cánh phần phật quen thuộc vang lên, người trên giường choàng tỉnh, ngồi bật dậy….!!!

Há miệng thở dốc, có chút khó khăn…..

Vội vã chạy ra bên ngoài cửa sổ, thấy con tuyết trắng bồ câu quen thuộc, y khẽ mỉm cười, ôm lấy nói, ôn nhu vuốt ve

Nhìn thấy dưới chân của Tiểu Bạch, không có thư hồi âm, đáy mắt một thoáng mất mác, nhưng chỉ là rất nhanh, có lẽ là… thói quen!

“ Tiểu Bạch…. Nhan Nhan vẫn khỏe đúng không?!” Dung Phượng Ca thì thầm

“ Ta lại nằm mơ thấy ác mộng, thật sự khó ngủ, nếu giờ này có Nhan Nhan thì tốt rồi…” ôm lấy tiểu Bạch, Dung Phượng ca nhẹ giọng cười. Dạo này tối nào y cũng mơ thấy nhiều giấc mơ hỗn độn lung tung, thật sự khó thở, y bị rất nhiều người đuổi giết, bị nhiều người chán ghét… thật sự khó hiểu?!

“ Tiểu Bạch! Nhan Nhan có hay không cảm thấy tịch mịch a…”

“ Tiểu Bạch! Nhan Nhan có hay không ăn uống đầy đủ nha, có hay không giữ gìn sức khỏe….”

Dung Phượng Ca cứ liên tục nói, cũng không quản tiểu Bạch nghe có hiểu hay không, nói…. chỉ đơn thuần là muốn nói, nói cho lòng bớt nặng trĩu thôi..!!

“ Nhan Nhan…..”

Bất giác, y lại chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay…

Vì y ngủ, cho nên không biết, cho nên không thấy….

Trước cửa phòng, một bóng người theo ánh nến, in hình bên khung cửa sổ…

Thanh âm khe khẽ thở dài, bất giác tịch liêu thêm mấy phần….

Người kia, nhè nhẹ bước vào, động tác thực sự cẩn thận

Như là… dùng tất cả sự cẩn thân, ôn nhu của của mình….

Đứng trước giường của y, khẽ vươn tay, muốn chạm vào, lại không dám…

Đầu ngón tay, khẽ run…., nắm chặt lấy đầu ngón tay lại …. rút về….

Lại, kiềm lòng không đậu… vươn ra chạm vào gương mặt kia, một thoáng thất thần….

Dung Phượng Ca… tên ngốc này….!!

Mắt khẽ nhắm lại, nhưng là khóe môi lại cong cong tiếu dung, tuyệt đẹp

Là… một thoáng vui mừng…. cũng là bất đắc dĩ cười khổ!

Hai người này, một kẻ quá ngốc, một kẻ quá cố chấp!

Đến khi nào, mới có thể phá vỡ lớp vỏ bọc bên ngoài, đến.. bên nhau?!

“ Lão đầu, đã đừng từ lâu, không chán sao?!!” Lạc Khanh Nhan đứng dậy, bước ra khỏi phòng, giương mắt nhìn về một hướng, trong góc. Dung Cơ nghe vậy, bật cười sang sảng, ánh mắt tràn đầy chế giễu nhìn Lạc Khanh Nhan: “ nha đầu! lại đến rồi sao?!” Lạc Khanh Nhan nhếch môi cười lạnh: “ ngươi lại đang có âm mưu gì đây?!” tại sao một người đa mưu như lão hồ li này lại có tôn tử đáng yêu như hắn chứ..?!

“ Hắc hắc…. nha đầu, Hàn Vô lão đầu không dạy ngươi hiếu kính tiền bối sao, nghe nói dạo này ngươi sống thật khá giả mà, mà lão đầu ta lại đang hết sức nghèo nha, cho nên….” Dung Cơ bộ dáng rất chi là nghiêm túc, đứng đắn nói. Lạc Khanh Nhan rút trừu khóe miệng, lão đầu này quả thật là rất biết khai thác của cải mà

“ Nếu như ta nhớ không lầm, số ngân lượng từ dược liệu của hắn đem lại cũng không nhỏ mà, ngươi đã dùng hết nhanh như vậy sao?!”

“ Hì hì, ai biểu ta đánh cuộc thua kia chứ…” Dung Cơ cười gượng. Lạc Khanh Nhan nhún nhún vai, lạnh nhạt lắc đầu: “ lão ngoan đồng, ta không phải là hắn cho nên không ngốc đến nỗi để cho ngươi lừa đảo, nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì khiến cho ngươi lại cần nhiều ngân lương đến như vậy?”. Thanh âm bất chợt cũng nghiêm túc đi lên, Hàn Vô nghe vậy, từ vẻ cười cợt, cũng chuyển sang đứng đắn hẳn, ngài khẽ nhíu mày, thanh âm mang theo vô tận sầu lo: “ ngươi có biết linh chi thảo?!”

“ Một loại thảo dược chỉ có trong truyền thuyết?! bách thảo đứng đầu – Vạn Linh Chi…” Lạc Khanh Nhan không nhanh không chậm đáp

“ Không phải trong truyền thuyết, mà nó vốn có thật, loài cây ấy sinh trưởng ở trong hoang mạc, trăm năm xuất hiện một gốc, thiên hạ này tồn tại vốn chỉ hai gốc mà thôi…” Dung Cơ thở dài: “ linh chi thảo, công dụng chủ yếu là giảm hàn, rất tốt cho cơ thể, hơn thế nữa đối với những người bị nhiễm hàn băng như Phượng Ca, thật sự rất thích hợp….”

“ Cho nên….” Lạc Khanh Nhan giương mắt nhìn Dung Cơ

“ Nghe nói trên giang hồ có người rao bán linh chi thảo, giá trị vạn lạng hoàng kim…” nói đến đây, Dung Cơ cũng không nói tiếp, giương mắt nhìn Lạc Khanh Nhan

“ Đã hiểu, nhất định ta sẽ đem linh chi thảo đến cho người….” Lạc Khanh Nhan nhẹ nhàng mỉm cười….

Hết chương 17
Bình Luận (0)
Comment