“ Sư phụ, có tin tức?!” vừa vào đến nơi, chưa kịp hành lễ chào hỏi thì Lạc Khanh Nhan đã nhanh chóng hỏi Hàn Vô. Hàn Vô thong thả uống một ngụm trà, cười cười: “ đồ nhi a, đừng nóng vội, đến ngồi xuống đi!”
Lạc Khanh Nhan thấy mình thất lễ, có chút ‘xấu hổ’ nhanh chóng cúi đầu hành lễ với Hàn Vô cùng Dung Cơ mới ngồi xuống đối diện cùng hai người. Lão ngoan đồng Dung Cơ thấy vậy, không khỏi trêu ghẹo: “ a, hôm nay Khanh Nhan của chúng ta ngoan ngoãn hơn nhiều”. Lúc trước thấy hắn là mặt lạnh, châm chọc còn khiêu khích, hôm nay lại tôn kính đi lên như vậy, Dung Cơ có chút không quen, Lạc Khanh Nhan rút trừu khóe miệng, bình tĩnh, nàng nhẫn, người này là gia gia của hắn..+_+
Hàn Vô khẽ liếc Dung Cơ, Dung Cơ nhún nhún vai, có chút không thú vị cười dài, bèn chuyển sang vẻ mặt nghiêm túc, lên tiếng: “ ngươi có nghe nói qua Hoa Vĩ thôn?!” Lạc Khanh Nhan nghe vậy, lặng yên suy nghĩ, mãi một lát sau như nhớ ra điều gì, khẽ nhíu mày: “ Băng Lạc quốc, một thôn nhỏ?!”
Hàn Vô gật gật đầu, khẽ mỉm cười: “ nghe nói cách đây hai trăm năm trước, người dân ở nơi đó thấy Phượng Hoàng trùng sinh, bay liệng cửu thiên, từ đám tro bụi mà chỗ Phượng Hoàng trùng sinh đó, hình thành một miếng hắc ngọc, được người dân ở đó đưa lên làm ‘báu vật’ thờ phụng, nhưng cách đây bảy mươi năm, một trận hồng vũ cuốn sạch nơi đó, mà mảnh Hắc Ngọc kia cũng theo trận lũ lụt đó mà biến mất, chỗ đó cũng chính là Hoa Vĩ thôn bây giờ….”
“ Vậy miếng ngọc đó?!” Lạc Khanh Nhan trầm giọng hỏi
“ Không biết, có lẽ lưu lạc nơi nào đó, có lẽ bị chôn vùi, cũng có lẽ… ngọc… hủy…” Dung Cơ khẽ cau mày, đôi con ngươi ảm đạm sầu lo
“ Ngay mai chúng ta xuất phát đến Băng Lạc quốc..” Lạc Khanh Nhan ngẩng đầu nhìn hai người rồi quyết định, phải thử mới biết kết quả, nàng tuyệt đối không buông tay, dù chỉ còn một tia hi vọng cũng không buông tay, Lạc Khanh Nhan chính là như vậy, đối với một chuyện đã nhận định thì cố chấp đến điên cuồng, dù là không lối thoát, dù là chuyện hư ảo đi chăng nữa cũng quyết tâm làm đến cùng, chấp niệm như vậy… cũng giống như một khi nhận định Dung Phượng Ca thì cho dù có nghịch thiên cũng nhất định đem hắn bên mình, tìm cách cứu hắn, nữ tử này đến cuối cùng cũng là một kẻ cố chấp cuồng mà thôi
“ Không cần nhanh như vậy, nghỉ ngơi một vài ngày rồi hãy lên đường” Dung Cơ nhẹ giọng khuyên giải. Lạc Khanh Nhan gật gật đầu, nàng không cần nghĩ nhưng hắn cũng cần nghĩ ngơi
“ Được rồi, nếu tìm được thì phải nhanh chóng viết thư cho chúng ta…” Hàn Vô xen vào, Lạc Khanh Nhan cung kính đáp rồi sau đó xoay người đi ra ngoài.
“ Hi vọng đứa nhỏ đó sẽ không làm chúng ta thất vọng”… Hàn Vô than khẽ
“ Đế Y đã nói, nha đầu kia mệnh cách kỳ lạ, ngay đến cả hắn cũng tính không ra số mệnh của nàng, nhất định có duyên kỳ ngộ…” Dung Cơ lên tiếng, như là nói với Hàn Vô cũng như là an ủi bản thân mình
Chỉ mong là vậy…. Hàn Vô khẽ nhắm mắt, thở dài…
Căn phòng, u uẩn huân hương, chợt nặng trĩu……
“ Ảnh, cho người tra cái kia nam tử, thế nào rồi?!” Lạc Khanh Nhan đứng yên dưới tán Lê hoa, để lại phía sau lưng cho hắc y nam tử, trầm giọng lên tiếng
“ Chủ nhân, đã cho người tra nhưng hoàn toàn không có tin tức, người này như là đột ngột đi ra vậy…” Ảnh nói, nét mặt vẫn nhất trương lạnh như băng, không chút cảm tình, mặt mày lãnh mỹ, một thân hắc y càng khiến cho người này thêm một phần hắc ám
“ Ngay đến cả Mị Ảnh các cũng không tra được người này sao?!” Lạc Khanh Nhan khẽ chau mày, trừ phi người kia giống nàng, xuyên việt đến nơi đây, nếu không sao lại không có chút tư liệu đâu, chẳng lẽ….
Người này, dung mạo nàng cũng không rõ lắm, nhưng ánh mắt cùng thần thái kia lại có chút quen thuộc như là trong trí nhớ đã từng thấy qua, nhưng là lại không nhớ ánh mắt của người nào, người kia nói bản thân bị mất trí nhớ, không rõ, xem bộ dáng cũng không giả, hơn nữa Dung Phượng Ca bắt mạch, quả thật trong đầu y bị thương cũng không có gì đáng nghi ngờ cả, nhưng vì cớ gì nàng lại thấy bất an đâu?!
“ Chủ nhân, Lam hộ pháp gởi thư đến nói, đế đô hình như có chuyện!” Ảnh tiếp tục thông báo
“ Ân?!” Lạc Khanh Nhan nhướng mày, yên lặng lắng nghe Ảnh nói tiếp
“ Hình như là có liên quan đến hoàng cung, nhưng tin tức hầu như bị phong tỏa một cách triệt để, chúng ta cũng khó thăm dò, nhưng mấy hôm nay nghe nói hoàng đế bệ hạ không có lên triều….”
Hoàng đế, Âu Dương Liên, nam tử một thân ngông nghênh ngạo khí, mỗi giơ tay nhấc chân điều tẫn hiễn uy nghiêm hoàng gia, từng một lần diện kiến, nhưng tiếp xúc cung không sâu, vài năm qua đi, nàng cũng nhớ không rõ lắm, chỉ nhớ mang máng người này cùng Âu Dương Triệt có vài phần giống nhau, nhưng Âu Dương Triệt thiên về lãnh lẽo băng sương còn Âu Dương Liên nhất trương mặt nạ nhất quán cười xuân phong nhưng lại giảo hoạt như nhất chích hồ ly, tâm tư khó dò….. quả thật, đối phó với Âu Dương Triệt càng dễ hơn nhiều so với Hàn Thanh đế vương
“ Có nghe nói thích khách nào ghé thăm hoàng cung không?!” Lạc Khanh Nhan như đùa như thật hỏi
“ Không có….” Ảnh hơi ngẩn ra một chút rồi kiên định lắc đầu
“ Không có… trừ phi bị ‘ám hại’ không thể thượng triều hoặc không còn ở trong hoàng cung…”. Lạc Khanh Nhan chợt nhíu mày
“ Lam hộ pháp nói, vẫn thấy Hoàng đế trong ngự thư phòng, mỗi đêm xử lý triều chính nhưng lại không thượng triều, có lẽ bị.. hạ độc….” Ảnh tiếp tục nói
Lạc Khanh Nhan mày nhíu càng sâu…..
Vẫy vẫy tay ra hiệu cho hắc y nhân lui ra, hắc y nhân cung kính cúi đầu sau đó ẩn mình đi mất, nhưng là đứng một nơi nào đó không ai phát hiện, Ảnh vệ chính là cái bóng của chủ nhân thôi ^^
Lạc Khanh Nhan vẫn yên lặng đưng đó, mặt mày trầm tư, đôi con ngươi càng thêm thâm trầm, thâm thúy không thấy đáy, như là đang suy tính điều gì….
Bỗng, một bàn tay đưa lên, che đi mắt của nàng, thanh âm trong trẻo: “ đoán đoán xem, ta là ai nha?!”
Lạc Khanh Nhan khẽ mỉm cười, vươn tay nắm lấy bàn tay của chủ nhân nghịch ngợm, lên tiếng: “ chẳng phải tiểu mỹ nhân xinh đẹp của ta sao?!” Dung Phượng Ca nghe vậy, bật cười khanh khách, choàng tay ôm chầm lấy cổ của Lạc Khanh Nhan, đầu cọ cọ vào vai nàng, khẽ quyệt miệng: “ Nhan Nhan lại cau mày”
“ Không có việc gì, chỉ là đang suy nghĩ một ít chuyện mà thôi!” Lạc Khanh Nhan đạm cười
“ Thật?!” Dung Phượng Ca lần này rất là nghi ngờ à nha, nhưng là Nhan Nhan không nói là có lý của Nhan Nhan, y cũng không xen vào, khẽ mỉm cười, như là trong khoảnh khắc, rực rỡ phương hoa, xinh đẹp vô song, y tiếp tục lên tiếng: “ Nhan Nhan, gia gia có chuyện gì nói với Nhan Nhan vậy?!” y hỏi gia gia nhưng gia gia thần bí không trả lời cho nên y chỉ biết hỏi Nhan Nhan thôi, đáng ghét gia gia, chơi trò mập mờ với y….
“ Hì hì, nói ta đem ngươi đi chơi, thích không?!” Lạc Khanh Nhan cười cười đáp lại
“ Đi chơi?!” Dung Phượng Ca nghiêng đầu, mắt đẹp mở thật to, hết sức ‘mong đợi’ nhìn Lạc Khanh Nhan, như muốn hỏi, đi chơi chỗ nào?! Nơi đó đẹp lắm sao?! đi chơi có vui không??!!…. hàng loạt câu hỏi như là nhảy lên trong mắt của Dung Phượng Ca, Lạc Khanh Nhan lấy tay điểm điểm trán của y, bật cười sang sảng: “ ngươi nha, tiểu tham miêu, là đến Băng Lạc quốc, nghe nói nơi đó rất đẹp, nhất là khi đông đến, là cả một thành tuyết trắng bao la hùng vĩ vô cùng, có muốn đi không?!”
“ Nhan Nhan đi chỗ nào, Phượng Ca đi chỗ đó…” Dung Phượng Ca rất đương nhiên nói, điềm điềm cười, thập phần khả ái
“ Tốt, hai ngày nữa chúng ta lên đường…” Lạc Khanh Nhan gật gật đầu, vươn tay xoa xoa đầu của hắn, chợt nói: “ Phượng Ca dường như lại cao thêm một chút nữa?!” Dung Phượng Ca gật gật đầu, cười hết sức thỏa mãn, dĩ nhiên rồi y đang rất cố gắng tăng chiều cao để bằng hoặc hơn Nhan Nhan mà
“ Còn hai tháng nữa là sinh thần của ngươi nha….” Lạc Khanh Nhan nhẹ giọng nói, nàng cũng nên chuẩn bị lễ vật cho hắn là vừa
“ Ân, cho nên Nhan Nhan nhất định phải tặng quà cho Phượng Ca đó, phải à lễ vật thật lớn thật lớn …” Dung Phượng Ca phụ họa, vươn tay vẽ một cái vòng tròn thật to. Lạc Khanh Nhan muốn trêu đùa hắn, bèn nói: “ vậy ngươi thích món quà gì?!” Dung Phượng Ca nghĩ nghĩ một chút, nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng vò vò đầu, ủy khuất nói: “ ta không thích gì hết… chỉ thích mỗi Nhan Nhan thôi…”
“ Vậy… đến ngày đó ta đem ta tặng cho ngươi, thế nào?!” Lạc Khanh Nhan nhợt nhạt mỉm cười, ôn hòa như gió mùa thu, thập phần say lòng người
“ Không cần” Dung Phượng Ca bĩu môi: “ Nhan Nhan vốn là của Phượng Ca mà, cho nên không cần tặng, Nhan Nhan phải nghĩ ra món quà cho Phượng Ca mới được”
“ Được rồi, không đùa ngươi, ta nhất định sẽ suy nghĩ kỹ rồi tặng quà cho ngươi, thế nào?!” Lạc Khanh Nhan bật cười chịu thua, mỗi lần trên cợt hắn, người thua lại là nàng, thật là….+_+
“ Hì hì, Phượng Ca nhất định chờ….” Dung Phượng Ca thập phần thỏa mãn mỉm cười, nha nha… thật là mong đợi, không biết Nhan Nhan sẽ tặng cho y thứ gì đây, đây là sinh thần đầu tiên Nhan Nhan cùng y, cho nên nhất định không thể qua loa được, nhất định phải thật đáng nhớ, đáng để làm tưởng niệm ^^
Đế đô
Tam vương phủ
“ Vương gia, ngài đã về rồi…” Nữ tử ôn thanh mỉm cười, hai năm thời gian qua đi càng khiến cho gương mặt kia trở nên càng thêm thành thục, thêm một phần ý nhị, người này chẳng ai khác là thanh mai trúc mã đồng thời cũng là sườn phi của Âu Dương Triệt, Hàn Thanh Uyển, cũng là nữ tử duy nhất hiện giờ còn lại trong vương phủ, hai năm trước từ sau khi Lạc Khanh Nhan ‘mất tích’ thì ngoại trừ Hàn Thanh Uyển, tất cả cơ thiếp trong phủ điều được đưa ra khỏi vương phủ. Với quyết định này của Âu Dương Triệt, Hàn Thanh Uyển vừa mừng vừa sợ, mừng là vì bản thân được ‘độc sủng’ sợ là… không hiểu sao nàng cảm thấy tâm của vương gia cách nàng ngày càng xa, nhưng là trời cao đối đãi nàng không tệ, nàng có nhi tử, hài tử này cũng là hài tử đầu tiên của vương gia cùng nàng, như vậy cơ hội nàng ngồi lên chiếc ghế tam vương phi không còn xa, song hai năm qua đi Hàn Thanh Uyển càng ngày càng không thể đoán được tâm tư của Âu Dương Triệt
Nam nhân nàng yêu say đắm, càng ngày càng lạnh lùng, lúc trước đối nàng thoang thoáng ôn nhu thì bây giờ nét cười ôn hòa đối nàng càng ít, điều khiến cho Hàn Thanh Uyển khổ sở ấy là Âu Dương Triệt lại thường xuyên bước vào nơi ở của Lạc Khanh Nhan lúc trước, nơi ấy lúc nào cũng được quét tước sạch sẽ, không giống như nơi không có người ở. Hàn Thanh Uyển bất chợt cười khổ…
Từ khi nào…. Nam nhân này đã không còn yêu nàng nữa
Từ khi nào…. Nam nhân này lại để tâm đến nữ tử kia đến vậy…..
Hay là
Nam nhân kia chưa từng yêu nàng
Nam nhân kia… vốn chưa từng đặt nàng vào trong lòng
“ Uyển nhi, có khỏe không?!” Âu Dương Triệt hỏi Hàn Thanh Uyển, thanh âm không mặn không nhạt, như là có lệ đối phương càng khiến cho Hàn Thanh Uyển cảm thấy bất an, cố nén trong lòng mất mát, nàng cười khẽ: “ vương gia an tâm, thiếp thân cùng Khiêm Nhi rất tốt”
“ Ừ, Khiêm nhi ngủ rồi sao?!” Âu Dương Triệt nghe nhắc đến hài tử của mình, ánh mắt nhu hòa lại, dù y có lạnh lùng đến như thế nào thì cũng rất yêu thương hài tử của mình, đế vương gia ít khi có thân tình, y từ lúc còn nhỏ đã thiếu thốn tình thương của phụ mẫu cho nên y luôn tự nói với bản thân mình sau này có hài tử nhất định phải dành tình thương cho hài tử ấy
“ Ân, đã ngủ, vương gia chúng ta vào nhà đi…” Hàn Thanh Uyển ôn nhu cười, vươn tay nắm lấy tay của Âu Dương Triệt, đi vào vương phủ. Âu Dương Triệt khẽ rũ xuống mi mắt, nhìn bàn tay nhỏ nhắn của nữ tử, không rõ vì sao lại cảm thấy áy náy không thốt thành lời
Y… là đang áy náy cái gì?! y cũng không rõ…
Bất chợt, những hình ảnh trong kí ức chợt ùa về, thời bé thơ, thanh mai trúc mã lớn lên từng ngày, từ một tiểu cô nương đáng yêu dần dần trưởng thành thành một thiếu nữ xinh đẹp, khoác vào gả y gã cho hắn, ánh mắt sóng sánh nhu tình, tiếu dung ôn nhu như nước rồi chợt tan đi, hình ảnh đọng lại cuối cùng trong y, lại là ánh mắt hờ hững lạnh như băng của nữ tử cùng với bờ vai mỏng manh thấm ướt đầy máu….
Âu Dương Triệt mê võng…..
Y là động tâm với nữ tử kia, nhưng lại không thể hoàn toàn dứt bỏ tình cảm mười mấy năm với Hàn Thanh Uyển
Âu Dương Triệt chợt cười dài, y là đang suy nghĩ vẫn vơ gì đây?! nam nhân tam thê tứ thiếp vốn là chuyện thường tình, y tại sao lại luôn khó xử về vấn đề này chứ?! Có lẽ là…. Vì yêu cho nên muốn độc sủng duy nhất một người?!
Thấy Âu Dương Triệt nhíu màu suy tư, Hàn Thanh Uyển nhẹ giọng lên tiếng: “ vương gia, là đang có gì khó xử sao?!” Âu Dương Triệt nghe vậy, lắc đầu, bước vào thư phòng, vẫy tay ra hiệu cho Hàn Thanh Uyển quay về phòng của mình, Hàn Thanh Uyển cúi đầu hành lễ sau đó bước ra ngoài, đôi con ngươi một thoáng nặng trĩu ưu sầu
Hết chương 34