Phượng Vũ Hành chớp mắt mấy cái, ngẩng đầu lên, liếc nhìn lão thái thái một cái. Thế này đã xong rồi?
Nhìn Phượng Vũ Hành đứng đối diện, lão thái thái lộ vẻ phiền chán, nhưng tốt xấu vẫn còn khí độ, vẫn chưa giáp mặt chỉ trích, chỉ nói: "Ta vẫn nhớ tới tình cảm phụ thân ngươi lúc trước, cũng là nghĩ tới tỷ đệ các ngươi mới đón các ngươi hồi phủ, nếu đã trở về, thì phải biết mà cảm tạ."
"Vâng." Phượng Vũ Hành gật đầu, mi mắt bất động, rồi lại mở miệng, trong âm thanh không có một tia cảm xúc: "Mọi người đều biết phụ thân rất trọng tình trọng nghĩa."
Lời này Phượng Cẩn Nguyên nghe rất dễ chịu, khuôn mặt bình tĩnh gật đầu, ai ngờ Phượng Vũ Hành nói tiếp câu sau: "Lúc trước nếu không phải nhờ nhà mẹ đẻ Thẩm di nương vì phụ thân tiêu phí không ít ngân lượng, phụ thân cũng không đến mức đem vị trí đương gia chủ mẫu đổi cho Thẩm di nương. Có thể thấy phụ thân không hề vong ân, nhân phẩm đáng quý trọng."
Choang!
Thẩm thị vừa nghe lời này, rốt cuộc ngồi không yên. Tùy tay ném chén trà xuống, đem theo nước trà nóng, chảy loạn trước mặt Phượng Vũ Hành.
Phượng Vũ Hành đang chắn cho mẫu thân và đệ đệ, ánh mắt nhìn về phía con gấu đã ném chén trà.
Vốn là nữ nhân có tố chất không tốt lại dám dùng lý lẽ như thế nói mình, cơn tức "đùng" một cái bốc lên: "Dã nha đầu hạ lưu!" Thẩm thị đi nhanh mấy bước, như thể chuẩn bị cho nàng cái tát.
Phượng Vũ Hành cũng không trốn, cúi đầu nhìn chằm chằm bước chân đang di chuyển của nàng, thấy Thẩm thị một chân giẫm lên nước trà vừa đổ tung tóe, một chân khác lại đạp trúng mảnh sứ nhỏ.
Nàng ngồi xuống kéo mẫu thân và đệ đệ dịch ra, chợt nghe - rầm!
Thẩm thị trượt chân, một bàn tay ấn vào những mảnh sứ nhỏ, máu hơi chảy ra.
Trong lúc nhất thời, chính đường đại loạn.
Thẩm thị oa oa gào loạn, ngồi dưới đất không ngừng ngọ nguậy. Tay gấu có máu được nàng dùng tay khác nâng lên trước mặt, trừng mắt không dám tin.
Phượng Trầm Ngư đứng ở một bên quá sợ hãi, bổ nhào xuống trước mặt Thẩm thị dùng khăn tay ấn miệng vết thương, sau đó ngửa đầu, bày ra tiểu bộ dáng điềm đạm, đáng yêu lại kiều diễm động lòng người: "Phụ thân, mau gọi đại phu xem thương thế cho mẫu thân!"
Phượng Cẩn Nguyên trừng mắt nhìn Phượng Vũ Hành, lại nhìn Thẩm thị, hừ lạnh một tiếng, vẫn phân phó hạ nhân: "Đưa phu nhân trở về Kim Ngọc viện, mời Khách Khanh đại phu(1) trong phủ xem thương thế."
(1) Khách Khanh đại phu: một nhóm đại phu ở trong Khách viện.Hai ma ma định đỡ Thẩm thị ra ngoài, Thẩm thị làm sao cam tâm, lấy thân mình đẩy hai ma ma ra, quay người chỉ vào ba người Phượng Vũ hành chửi ầm lên: "Tiện nhân sinh tiện chủng! Nửa điểm quy củ đều không hiểu, sống ở trong núi vài năm đã sinh dã tính, còn nhỏ tuổi đã có một bộ dáng dụ dỗ, tiểu cô nương trong sáng ánh mắt không nên có tia mị hoặc?"
Phượng Vũ Hành trừng mắt nhìn, dọc đường đi có con sông nàng đã cẩn thận xem qua, ánh mắt linh động phi phàm, là ngũ quan nàng hài lòng nhất, làm sao lại có mị hoặc? Người đàn bà chanh chua này giở trò ngang ngược thật đúng là cái gì cũng có thể nói ra.
Trước mặt người khác, Phượng Trầm Ngư đều hiện ra là người hiểu lí lẽ, bộ dáng lại ôn hòa chu đáo, vừa nghe Thẩm thị nói những điều không nên nói trước mặt nhiều người như vậy, nhanh tay che miệng nàng lại: "Mẫu thân, người bị ngã đến nỗi đầu cũng hồ đồ rồi!" Chỉ một câu đã ném tội Trầm thị nhục mạ Phượng Vũ Hành ra sau đầu.
Phượng Vũ Hành cũng mặc kệ người đàn bà chanh chua kia, nàng đưa ánh mắt hướng tới Phượng Cẩn Nguyên. Đều là con gái, nàng cũng từng là chính nữ Phượng gia, trong ấn tượng, vị phụ thân này cũng từng cười với nguyên chủ, vậy mà sao hiện tại ngay cả một tia tình phụ tử nàng cũng đều không cảm nhận được?
"Trầm Ngư, bồi mẫu thân con về Kim Ngọc viện." Phượng Cẩn Nguyên đen mặt, mặc dù không cho Phượng Vũ Hành vẻ mặt không vui, nhưng Thẩm thị thân là đương gia chủ mẫu, lời nói cũng thật sự làm cho hắn sượng mặt.
"Vâng. Phụ thân yên tâm, con sẽ mời đại phu xem cho mẫu thân thật tốt, tốt nhất không nên để có bệnh mới được." Một câu này, đã gán tội hại mẹ cả sinh bệnh cho Phượng Vũ Hành.
Khóe mắt Phượng Vũ hành có ý cười, xem ra hàng ngày ở Phượng phủ sẽ không nhàm chán đâu.