Edit: KeyKhun
Beta: Sawol
Chương 133: Nhị tiểu thư thật tà môn
Phượng Cẩn Nguyên, từ trước đến nay chẳng qua là cảm thấy nữ nhi này rất khác so với ba năm trước khi rời phủ, tính tình lãnh đạm thì thôi, nay lại mang thêm mấy phần ngoan độc. Hắn biết nàng biết võ công, biết nàng thông thạo y thuật, nhưng cũng chưa từng giống như bây giờ, trong lòng càng sinh ra thêm vài phần sợ hãi đối với nữ nhi do mình sinh ra này.
Theo bản năng người liền ngửa về phía sau, muốn cùng mặt của Phượng Vũ Hoành tạo ra khoảng cách, nhưng người cũng dựa vào lưng ghế dựa, Phượng Vũ Hoành mang đến cho hắn một loại cảm giác khủng bố và áp bách lại ngày càng tăng.
“A Hoành.” Lão thái thái nhìn ra có điểm không đúng, muốn khuyên mấy câu, nhưng nhìn Phượng Vũ Hoành đang toát ra vẻ mặt đầy lạnh lùng, nàng chỉ là nhìn một chút đã đổ mồ hôi lạnh. Chỉ gọi một tiếng, liền không biết nói lời gì tiếp theo.
Trong chốc lát, bầu không khí trong sảnh phòng hết sức quỷ dị. Lão thái thái và Phượng Cẩn Nguyên hai người đều bị Phượng Vũ Hoành hù dọa đến sợ. Không ai dám nói gì cả, nhưng chỉ cần người tinh tế chút nhận định sẽ thấy hai người này đang khẽ run rẩy thân mình, tim Phượng Cẩn Nguyên đập thình thịch, cả mi tâm cũng nhíu lại.
“Phụ thân.” Cuối cùng Phượng Vũ Hoành lại nói, “Người làm Thừa tướng nhiều năm, cũng không biết lời nào có thể nói, lời nào không nên nói. Càng cũng không biết những lời nào thì nên nói trước mặt người nào, lời nào tuyệt không nên nói trước mặt người nào. Nữ nhi thật thể hiểu nổi, người ngu ngốc như vậy, làm sao có thể leo lên được vị trí Tả tướng đương triều?”
“Ngươi...” Phượng Cẩn Nguyên vừa thẹn vừa giận, hắn là đại quan nhất phẩm đương triều, trừ Hoàng thượng cùng mấy vị hoàng tử ra, chưa từng có ai dám lên mặt khiển trách hắn như thế? Mà hôm nay, lại bị nữ nhi của hắn khoét ra vết cắt như thế nay, mặt mũi này của hắn... nên vứt đi đâu? “Nghiệt súc!” Hắn trừng mắt nhìn Phượng Vũ Hoành, há miệng run rẩy, sắc mặt trở nên trắng bệch, hai mắt vì giận mà trợn ngược lên trên.
Phượng Vũ Hoành có thể bị hắn hù cho sợ sao? Người phụ thân này không biết xấu hổ nàng còn có thể chấp nhận, với bên ngoài còn có thể vì đối phương mà lưu lại cho hắn một chút tôn nghiêm của trưởng bối. Nhưng hắn dám mắng Huyền Thiên Minh, điều này, nàng tuyệt không nhịn!
“Nữ nhi ta đây đúng là nghiệt súc, còn phụ thân nhục mạ con rể tương lai của người, lại coi cái gì?” Ngươi đã không làm được phụ thân, thì cũng đừng yêu cầu ta giả được nhi nữ.
“Ta là phụ thân ngươi!” Phượng Cẩn Nguyên cảm thấy đứa con này từ trước đến nay chưa coi hắn như phụ thân, tuy là ba năm trước hắn từ bỏ ba mẫu tử nàng, nhưng hôm nay ba người Diêu thị cũng đã hồi phủ, nếu như là tiểu bối, Phượng Vũ Hoành hẳn phải mang trong lòng cảm kích hắn mới đúng, sao lại mãnh liệt một lòng muốn trả thù đến như vậy?”Không sai, ngươi là phụ thân.” Mặt của Phượng Vũ Hoành lại tiến gần đến phía trước chút, làm cho Phượng Cẩn Nguyên không còn chỗ để trốn. “Nhưng có thể phụ thân cũng đã quên, ngài là con dân của Đại Thuận, là thần tử của Hoàng thượng. Kẻ bề tôi, dám nhục mạ con vua, là trọng tội khám nhà diệt tộc, phụ thân vậy mà lại muốn đem toàn tộc Phượng gia cùng ngươi đồng loạt quỳ trên đoạn đầu đài?”
Từng câu từng chữ của nàng vang lên như có sức mạnh, lời nói khiến Phượng Cẩn Nguyên tuyệt không thể phản bác được, doạ lão thái thái sắc mặt trắng bệch.
Triệu ma ma đứng ở một bên bị dọa đến cả tim cũng sắp ngừng đập, âm thầm nghĩ nhị tiểu thư thật tà môn, rất là tà môn a!
Mắt thấy lão thái thái thở ra một hơi thì sắp thở không thông, Triệu ma ma không nghĩ được biện pháp nào nữa, đành phải nhắm mắt phá vỡ cục diện bế tắc, ngộp ngạt này nói: “Lão thái thái, xin ngài phải bảo trọng thân thể!”
Phượng Vũ Hoành nghe rõ ràng, một bên nhếch khóe môi, hung ác trợn mắt nhìn Phượng Cẩn Nguyên, trong ánh mắt ý tứ cảnh cáo đến cực điểm.
Nhưng rất nhanh nàng liền ngồi thẳng lại, chớp mắt đã thu hồi hết lệ khí, lại chuyển hướng lão thái thái, trên mặt mang theo vạn phần ân cần... “Tổ mẫu, ngài đây là bị sao thế?”
Trong nháy mắt lão thái thái hoảng hốt, chỉ cảm thấy sự việc vừa rồi thấy tất cả đều là ảo mộng, Phượng Vũ Hoành không tức giận đối với Phượng Cẩn Nguyên, vẫn là người cháu gái ngoan sẽ vì nàng suy nghĩ, sẽ vì nàng chữa bệnh.
Triệu ma ma không ngừng giúp lão thái thái thuận khí, thấy Phượng Vũ Hoành chạy tới, liền chủ động nói: “Nhị tiểu thư mau nhìn một chút, lão thái thái như là nghẹt thở, thở không ra hơi.” Trong lúc bà nói chuyện với Phượng Vũ Hoành, cũng không dám nhìn nàng, đầu tóc tê dại từng trận, chỉ sợ Phượng Vũ Hoành lộ ra cái ánh mắt đáng sợ lúc nãy.
Nhưng rất nhanh, Phượng Vũ Hoành bây giờ cùng lúc trước như hai người khác nhau, bây giờ đứng tại đây, chỉ là một tôn nữ quan tâm thân thể sức khỏe của tổ mẫu.
Chỉ thấy nàng vươn tay ra, tiến về phía sau cổ của lão thái thái mà vỗ vỗ, cũng không biết vỗ trúng huyệt đạo nào, mà lão thái thái đang nghẹn thở thoáng cái đã thông thuận lại.
“Tổ mẫu, người trăm ngàn lần phải bảo trọng thân thể, cho dù phụ thân chọc ngài nổi giận, ngài cũng phải nhịn!” Một câu nói, đẩy cái nghẹn thở này của lão thái thái lên trên đầu Phượng Cẩn Nguyên.
Lão thái thái còn nói được gì, trong lòng trên dưới đều đang run rẩy vài lần, không cam lòng cũng phải thuận theo Phượng Vũ Hoành mà gật đầu.
Bất kể nói thế nào, lời nói trước đó của Phượng Cẩn Nguyên, đúng là đã quá với thân phận Thừa tướng của hắn. Nếu như không bàn đến quan hệ cha và con trong đó, thì những lời của Phượng Vũ Hoành nói, tuyệt đối không sai.
“Cẩn Nguyên, lời nói của con nên thân trọng lại.” Lão thái thái nhắm mắt nói một câu như vậy, thấy Phượng Cẩn Nguyên khẽ gật đầu một cái, lúc này mới hơi yên lòng. Lại nhìn Phượng Vũ Hoành, thấy mặt nàng đều mang theo sự thân thiết, nên cũng đánh bạo hơn nói một câu: “Con cũng đừng nóng giận với phụ thân con, hắn cả đêm không ngủ, cũng đều do nhớ mong tỷ muội các con đó nha. “Phượng Vũ Hoành tựa tiếu phi tiếu, “Cũng đúng! Phụ thân nóng lòng thương con, A Hoành thật rất cảm động, nhưng mà thật không biết tại sao đại tỷ cả người hồng y đi làm tỳ nữ bên cạnh Thanh Nhạc cô nương nữa? Có nghĩ việc này sẽ làm liên lụy đến phụ thân, liên lụy đến Phượng phủ hay không.” Nàng nói chuyện không mang theo một tia ưu tư, nàng lại theo thói quen bày ra khuôn mặt lãnh đạm, hung bạo, khiến lòng người nghe như nguội lạnh.
Lão thái thái lo sợ Phượng Cẩn Nguyên tiếp lời sẽ chọc giận Phượng Vũ Hoành, nên tranh nói để giảng hòa: “Đại tỷ tỷ con cũng vì một lòng nóng nãy vì không được mời vào cung, tất cả cũng đều do cái ả Thẩm thị kia, cho dù đến chết cũng không hề giữ lại cho con cái của mình nửa điểm đức độ.”
Phượng Cẩn Nguyên theo bản năng cũng gật đầu, ánh mắt không hề nhìn Phượng Vũ Hoành, chỉ theo lời của lão thái thái nói: “Một nhà chúng ta thật đều bị cái ả ác phụ đó liên lụy!”
Trong mắt Phượng Vũ Hoành bắn ra một chút khinh miệt, tường ngã chúng nhân đẩy nhau, đây đúng là tác phong Phượng gia.
Lúc này, trong sân có một tiểu nha đầu vội vã đi vào, cúi người hành lễ với ba người, sau đó nói: “Lão thái thái, lão gia, đại tiểu thư đã trở về!”
Vừa nghe xong lời này, Phượng Cẩn Nguyên bỗng nhiên đứng lên: “Trầm Ngư trở về rồi sao?”
Lão thái thái khẩn trương hỏi: “Thế nào? Có bị thương không?”
Tiểu nha đầu kia đáp rất lưu loát: “Đại tiểu thư là được hạ nhân đỡ mới tiến vào được, trên đùi dường như có thương tích, đã về lại viện của mình nghỉ ngơi.”
Phượng Cẩn Nguyên vội vàng nói: “Sai người đi mời đại phu đến!” Vừa nói vừa đi ra ngoài, “Ta qua nhìn một chút.”
Thấy hắn vội vã như vậy, lão thái thái cũng ngồi không yên, từ chỗ ngồi đứng lên, nhìn Phượng Vũ Hoành dùng giọng thương lượng nói: “Chúng ta cũng qua xem thử chứ?”
Phượng Vũ Hoành gật đầu, chủ động đưa tay nâng lão thái thái, “Tổ mẫu muốn đi, tôn nữ dĩ nhiên phải phụng bồi. Chỉ là tổ mẫu vạn lần không nên cùng phụ thân tức giận, làm bản thân bị tổn thương cũng không tốt.”
Lão thái thái nghe Phượng Vũ Hoành nói như vậy làm da đầu cũng tê dại, rõ ràng là bị nàng dọa, sao đã biến thành bị con trai ruột mình chọc tức chứ? Cháu gái này trợn mắt nói dối, nàng cuối cùng là thỉnh giáo một hai.
Phượng Trầm Ngư hồi phủ, kinh động tất cả mọi người trong phủ. Những người kia bao gồm các di nương và bọn tiểu hài tử thật ra là đang muốn đến Thư Nhã viên để thỉnh an lão thái thái nhưng khi nghe tin liền lập tức chuyển hướng, rối rít cùng nhau đi đến sân viện của Trầm Ngư, mọi người đều biết, Trầm Ngư trở về, lão gia và lão thái thái chắc chắn sẽ tự mình đi thăm.
Lão thái thái đi chậm nhất, Phượng Vũ Hoành cùng Triệu ma ma cũng đỡ nàng vào gian phòng của Trầm Ngư, lúc này thì Diêu thị, An thị, Hàn thị, Kim Trân cùng với Tưởng Dung cũng đã đến.
Diêu thị mắt đầy quầng thâm, nhìn qua liền biết cả đêm qua không ngủ. Phượng Vũ Hoành biết nàng là vì lo lắng cho mình, vội vàng quay qua nở một cái cười trấn an, Diêu thị lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, yên lòng.Lúc này, Trầm Ngư nằm ngồi trên giường, dung mạo tiều tụy, đang từ từ nức nở.
Phượng Cẩn Nguyên đứng ở bên giường, mắng nàng cũng không được, thương nàng cũng chẳng xong, đi tới đi lui, không biết nên nói cái gì cho phải.
Nữ nhi này hắn là dốc hết tất cả hy vọng, rõ ràng cũng đã đem con đường tương lai phía trước của nàng, vẽ ra nói rõ cho nàng biết, ai nghĩ được nàng chính là không chịu yên phận, lại có thể làm ra chuyện như vậy.
Lúc trước không thể vào cung cũng tất cả đều tại Thẩm thị mà ra nên không thể trách được trên đầu Trầm Ngư, nhưng chuyện trong cung yến hôm qua, Trầm Ngư gây họa cũng quá lớn rồi.
Phượng Vũ Hoành thấy mọi người ai cũng không nói chuyện, không khỏi khẽ ho hai tiếng, mang nghi ngờ ra nói: “Trong cung yến hôm qua cũng không tiện hỏi nhiều, bây giờ đại tỷ đã hồi phủ, muội muội cũng tò mò dám hỏi một câu, đại tỷ tỷ cải trang thành nha hoàn như vậy lén tiến cung, rốt cuộc là dụng ý gì?”
Tất cả mọi người đều cảm thấy Trầm Ngư một thân hồng y này quá chói mắt, theo lời Phượng Vũ Hoành hỏi, tất cả mọi người đều dồn dập đưa ánh mắt nghi hoặc nhìn.
Hàn thị là mẫu thân của Phấn Đại, trong lòng luôn có oán khí rất lớn, tính khí cũng không thiên kiều bá mị giống như trước kia, hôm nay bất kể là nhìn thấy nữ nhi nào trong phủ, đều cảm thấy chính do là các nàng khắc chế tiền đồ của Phấn Đại, tàn nhẫn giận không thể tự mình xé nát những cái gì mà dòng chính nữ, thứ nữ, để Phấn Đại độc nhất duy tôn là đứa trẻ trong phủ này.
Phượng Vũ Hoành hỏi đến y phục Trầm Ngư đang mặc, đã thành công kích thích đến tâm lý cũng như thần kinh của nàng, chỉ thấy Hàn thị nàng bỗng nhiên cười to khanh khách, cũng không mị hoặc như trước, mà là mang theo mấy phần âm u: “Mẫu thân của đại tiểu thư đã qua đời, có phải đại tiểu thư rất cao hứng hay không?”
An thị lại nhíu mày, quay đầu nhìn Hàn thị hồi lâu, cúi đầu nói nhỏ với Diêu thị: “Nữ nhân này tám phần mười là điên rồi.”
Lão thái thái cũng cho là như vậy, mà Trầm Ngư càng khóc càng lớn, nện từng quyền trên nền đất, chỉ vào Hàn thị lớn tiếng nói: “Người đâu! Đưa ả điên này trở về viện của mình cho ta!”
Hàn thị cũng không biện bạch, chỉ tiếp tục cười khanh khách như vậy, cười đến nỗi trong lòng Phượng Cẩn Nguyên cũng sợ hãi.
Hắn cũng đã lâu không đến thăm viện của Hàn thị, từ sau khi Phấn Đại rời khỏi phủ, hắn cứ cảm thấy có chút thiệt thòi cho Hàn thị, nên đã luôn tận lực tránh, nhưng không ngờ hôm nay Hàn thị lại biến thành bộ dạng như vậy.
Tiếng cười của Hàn thị dần dần một xa, lão thái thái lúc này mới mở miệng: “Trầm Ngư! Tuy lời nói của Hàn thị nghe có chút không xuôi tai, nhưng đạo lý lại không sai. Ngươi dám lén tiến cung về tình thì có thể tha thứ bỏ qua, nhưng cả người hồng y đỏ rực như vậy...”
“Rốt cuộc mặc cho ai xem?” Không đợi Lão thái thái nói hết câu, Phượng Vũ Hoành đã cướp lấy lời, chỉ một câu nói đã chỉ ra điểm then chốt: Trầm Ngư ăn mặc thành bộ dạng như vậy, đúng là muốn cho ai nhìn thấy?
Phượng Cẩn Nguyên không ngốc, từ lúc đêm qua về phủ, sau đó đem những hành động của Trầm Ngư nghĩ tới nghĩ lui phân tích một hồi.
Thất hoàng tử Huyền Thiên Hoa khí chất thiên tiên, lại rất ít khi cùng đại thần tiếp xúc, hắn cũng nhớ loáng thoáng người ta đồn đại qua... Thất hoàng tử hình như yêu màu đỏ, nếu như vậy thì có thể liên tưởng đến việc Trầm Ngư diện thành một bộ hồng sắc như này, tất sẽ không khó giải thích.
Chẳng qua là Trầm Ngư rõ ràng cũng không hề tiếp túc quá nhiều với Thất hoàng tử được mấy ngày, cứ coi như tâm hồn thiếu nữ, xuân tâm nháo nhào đi, cũng không thể có cơ hội thời gian để hỏi thăm đối phương những chuyện vặt vãnh như việc thích màu gì được. Như vậy, nhất định có người cố ý nói việc này ra để cho Trầm Ngư nghe, mới thúc đẩy nàng mặc một thân như thế đi vào cung.
Hắn đột nhiên đưa mắt nhìn Phượng Vũ Hoành, còn chưa kịp nói chuyện, đã liền nghe Phượng Vũ Hoành chủ động đón nhận ánh mắt của hắn, nói: “Đại thuận triều chúng ta lấy chữ hiếu làm đầu, đại tỷ tỷ phạm vào tối kỵ như vậy, phụ thân nên trách phạt như thế nào đây? Đúng rồi! Đại tỷ còn trộm kỳ thạch bảy màu vốn là vật mà phụ thân hiến cho Hoàng hậu nương nương đó, suýt chút nữa đã đưa phụ thân vào chỗ chết, thật không biết từ đầu đến cuối phụ thân đã đắc tội gì đại tỷ, nếu khúc mắc không làm sáng tỏ, không chừng phụ tử hai người sẽ kết thù với nhau!”